Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Bước qua những giận hờn


Dường như ai đó vừa đánh rơi những vạt nắng chiều, nắng lang thang nghiêng bóng qua những hàng dừa xanh biếc, về đậu trên những con sóng hiền lành của ngày đầu Hạ. Những con sóng loang màu nắng mải mê xô bờ cát dài chưa bao giờ biết mệt. Chiều tháng Tư, biển dịu êm ru khúc tự tình cùng gió, biển như chiếc nôi muôn đời ru tâm hồn ta lớn lên chưa một lần già cỗi, ru những cuộc tình bốn mùa chưa bao giờ phai phôi. Và biển ơi, có ru tình em chiều nay?
Một chiều không mưa sao tình em vẫn ướt nhèm, ướt cả những cọng nhớ thương nghẹn ngào không bến đỗ, ướt cả những bước chân em chênh vênh đi về phía không anh. Thì ra chính là những bọt sóng kia đã làm ướt em anh, ướt cuộc tình của đôi mình.
Có lẽ nào nắng đã úa màu chiều nay hay chính tình em đang đi qua những chiều tàn cuộc?
Một chiều nào đó, tình em vẫn đong đầy như mây nắng tháng Tư, vẫn mang màu ngọc bích của bông hồng xanh tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Em vẫn có thể ru khúc tình yêu thơm ngát của hương hoa mùa Xuân giữa đất trời, ru anh vào những giấc mộng vàng chỉ có tên hai đứa. Hạnh phúc đã trổ mùa lộng lẫy trên con đường đôi mình đang đi.
Một đêm nào đó, anh đã dìu bước em vào vũ điệu tình yêu dưới lung linh đèn màu, dưới ngàn ngôi sao nhấp nháy và những đêm trong tháng đều là đêm trăng mười sáu. Đêm theo chân em đến nơi hò hẹn, bao giờ cũng líu ríu tiếng nói cười của em, nụ cười hiền lành của anh. Những dài tóc em thơm mùi hương bưởi buộc môi anh vào nụ hôn giấu mặt.
Còn chiều nay, em mày mò đi nhặt nỗi niềm anh, nhặt những giận hờn đã ngủ quên tự mùa hò hẹn. Phải chăng gió đã xô con sóng biển đêm qua ngã nghiêng lên bờ cát với những tiếng kêu gào, để giận hờn giật mình thức giấc, để anh yêu thương bỗng hóa lạnh lùng, để nửa trái tim em lên cơn đau từ lúc nửa đêm, những cơn đau trĩu ngực.
Này người tình hỡi! Anh đừng mãi lạnh lùng thế có được không?
Anh đừng ngồi lặng im như chàng họa sĩ vẽ lên mình chiếc bóng khi yêu thương còn gần hơn tất cả, tình yêu em dành cho anh vẫn chưa thôi nồng nàn phố đêm. Cái lặng im không nói của anh đến tóc thời gian cũng chào thua vì sợ bạc, chỉ có em là kiên nhẫn đợi chờ. Chờ cho những dỗi hờn trôi qua, cho nụ cười anh xanh những mùa thương nhớ, nụ cười em trở về phớt hồng như màu nắng trinh nguyên mỗi bận sớm mai.
Này người tình hỡi! Em biết anh đang rất giận chỉ bởi anh cho rằng “Em nhớ anh… bằng cách đi nơi khác tìm quên”. Thế nên đêm qua chỉ một mình em đến nơi hò hẹn, còn anh thì đứng mãi ở đằng xa, xa lắm trong bóng đêm, dù không nói em vẫn biết nước mắt đã rơi về phía cả hai chúng mình. Em không biết mình đã vô tình đến vậy, vô tình đánh rơi cả nụ cười anh trao gửi nơi em.
Hãy cho em nói chân thành một lời xin lỗi, cho em được hôn lên những nỗi buồn sâu thẳm nơi anh, những giận hờn vừa buộc vào môi mắt. Nụ hôn em sẽ làm bừng sáng những thương yêu đang còn đâu đó. Em vẫn tin tình yêu anh đủ lớn để xóa tan hết những dỗi hờn trong đáy mắt nhau, tin rằng mình sẽ không đi qua những chiều tàn cuộc.
Này nhé người tình! Hãy ngồi xích lại gần em, hãy nhìn trong mắt em có màu nâu nhớ, có màu tím đợi chờ, em sẽ thì thầm vào tai anh “Em mãi là đóa quỳnh thơm của anh mỗi đêm, anh nhé”.
Này bàn tay em, anh hãy cầm thật chặt, ta cùng sánh vai nhau bước về phía trước. Phía có lời ru muôn đời của biển, ru những cuộc tình trăm năm tự thuở hồng hoang. Ru tình mình tròn trịa như trăng đêm mười sáu và những đóa quỳnh đêm nở muộn ngát hương.
Ta cùng bước qua hết những giận hờn.