Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Có một thời hoa đỏ rưng rưng

Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi... Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi... Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau mà thấy lòng đau xót. Trong câu thơ của em anh không có mặt.
Lời bài hát Thời hoa đỏ day dứt. Một thứ cảm giác bồi hồi mỗi khi chú ve sầu râm ran hát khúc ca vào Hạ. Những cánh phượng ép khô vào trang lưu bút đượm màu buồn. Hạ sang, sân trường ươm màu nắng vàng trong trẻo hồn nhiên, những giọt nước mắt chia xa nghe thương quá đỗi. Tình yêu thầm lặng tuổi học trò cây phượng già chứng kiến khúc nôi. Những ngày tươi sáng ấy chỉ đến một lần trong đời, nó qua đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại. Khoảng thời gian ấy luôn để lại nhiều hoài niệm, tiếc nuối... Thuở ấy ai đi sang mùa gió thổi, chờ Hạ về em tiếc nuối ngẩn ngơ...
Anh và cô tay trong tay ngây thơ ngập nắng. Ngày Hạ về viết dòng lưu bút cho nhau. Lặng lẽ nhìn trao nhau ánh mắt, bức thư tình dang dở ẩn náu con tim, để lại trong lòng khoảng trống tháng năm. Tình yêu đầu nhẹ nhàng nhưng thấm sâu, mỏng manh như cánh phượng. Nó luôn tạo ra bi kịch khiến trái tim luôn đầy vết xước hóa tàn tro. Cô khẽ gọi tên anh vấn vương mái tóc dài, vẫn còn đó chữ viết lên tà áo trắng. Chỉ có thời gian là đi mãi không về.
Cô về trường xưa trú ngụ trong lòng nỗi nhớ, gốc phượng già vẫn còn dấu khắc ghi gửi gắm lời hẹn ước. Cô nhớ anh, thầy cô và bè bạn. Nhớ ngăn bàn đầy cóc ổi ô mai, bục giảng thầy cô vấn vương bụi phấn, tuổi học trò vô tư trốn vào trang sách, cơn mưa mùa Hạ làm ướt tóc mi em. Cánh phượng hình con bướm vẫn nằm giữa những vần lưu bút ấy ngày xanh, những bài thơ viết vội dở dang. Cô mơ hồ khẽ chạm tay vào quá khứ trong trẻo, khẽ vuốt ve cảm xúc chợt về.
Hạ cứ về, cô lại thắc thỏm nhớ thương mùa hoa phượng. Sắc hoa vẫn đỏ thắm, rơi như mưa trên mái trường xưa, trên sân trường và những con đường đi học. Cô lặng lẽ nhớ về những gì đã qua và nghĩ về những gì sẽ đến. Quá khứ của cô là những chuỗi ngày hạnh phúc sáng trong. Cô nhìn cánh hoa phượng đã cũ màu, cuốn nhật ký lưu bút ngày xanh cũng đã vàng úa.
Nỗi xao xuyến len lỏi tận sâu trong tâm hồn với hương vị rất riêng, chỉ riêng mình cô mới thấu hiểu được. Một chút gì đó từ cái nhìn đầu tiên, cô cảm nhận rất bình yên khi nghĩ về người ấy, rất cảm xúc khi cái tôi được ve vuốt. Tình yêu học trò ngây thơ nồng thắm, không ràng buộc, yêu chỉ là yêu và phải yêu như vậy... Em và hoa phượng là mùa Hè của anh, anh sợ nhất là em sẽ mang mùa Hè của anh đi mất. Lời nói ấy cô không quên, vì nó luôn hiện hữu hình ảnh của anh với từng chùm phượng vĩ hái tặng cô.
Vậy mà người ra đi lại là anh. Vậy mà cô vẫn cứ chờ đợi. Mùa Hè và hoa phượng vẫn đi qua, sự cách xa đã làm cho thời gian trở thành vô tận. Cô đã buồn rất lâu nhưng giờ thì không còn buồn nữa. Hoa phượng dù có bung nở hết mình thì mùa Hè vẫn cứ qua. Rồi đây mỗi năm sẽ có một mùa Hè mới, để hoa phượng luôn cháy đỏ rực trời luyến lưu.
Chia tay, câu hỏi "bao giờ mình gặp lại?" như rơi vào lặng thinh. Nỗi đau chia xa như nhân lên gấp vạn lần. Nụ hôn hòa lẫn nước mắt giờ phút ấy tưởng như còn mãi... Lời hứa năm xưa được hân hạnh lãng quên, khúc hát âm vang những nốt nhạc mùa Hè đã mất, mối tình đã mất. Năm tháng trôi qua, cô mong đợi điều gì mà chính mình còn không rõ nữa. Đôi khi cô muốn khép lại vết thương lòng, nhưng mọi thứ vẫn nở tràn day dứt. Trong một giấc mơ cũ kĩ, cô từng thấy mình đúng bên bờ rào tràn ngập sắc hoa phượng đỏ. Và những tháng ngày căng thẳng của tình yêu thơm mùi tóc, dường như đã đi xa ngái.
Mùa Hè xưa cũ rong ruổi khắp nơi tìm kiếm nỗi nhớ. Có một thời hoa đỏ rưng rưng chìm trong nước mắt và những đêm dài nghe nhạc. Có một mùa Hè xen lẫn với những thứ cảm xúc lửng lơ, cô không dám chắc là tình yêu còn đó hay không, khi cái tôi luôn hoài niệm. Cô thấy hạnh phúc, yêu những rung cảm đồng điệu và yêu bản hòa tấu khúc ve sầu, thổn thức như nhịp đập trái tim. Giờ thì tình yêu của cô bắt đầu sang trang. Cô bỏ lại những day dứt về anh, về cánh phượng hồng ngày cũ. Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi... Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi...