Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Hạ yêu

Sáng sớm mùa Hạ chào mọi người bằng giọt nắng đỏ hực cả một góc trời. Cánh phượng đầu tiên lấp ló trên cành lá xanh mơn mởn. Mới một nụ hoa đo đỏ cũng đủ bao nhiêu con tim bé nhỏ rung lên. Mùa Hạ - mùa của tuổi áo trắng đã về. Tất cả mọi người đều đến ghé thăm cánh phượng mới nở của mùa Hạ này. Những bước chân nhè nhẹ, mắt tròn lúng liếng ghé nhìn cánh hoa phượng bé xíu mới he hé nở. Ai cũng có những mùa Hạ xinh tươi như thế này. Ai cũng bắt đầu nhớ một thời áo trắng có Hạ về. Mà một người đàn ông đã gọi đó là Hạ Trắng.
Cũng là những tà áo trắng trong tuyệt vời nhè nhẹ tung bay trong ánh nắng đầu Hè. Trắng lắm, trong lắm chẳng nơi nào có được trắng trong như thế. Áo trắng, nắng trắng và con đường cũng trắng nằm trang sách trắng. Em ơi! Trắng là thế đấy. Đẹp lắm, mơ lắm mà em nào có hay. Em cứ bước chân vô tư như sáo, vẫn tung tăng trong nắng gió ngày Hè. Mái tóc xanh dài mượt tung trong gió lại khiến bao người ngẩn ngơ. Sợi tóc bé con kia đã cột tim tôi mà em có nghe. Trái tim tôi treo lủng lẳng ngay lưng em đó. Một hơi thở mạnh của em tôi cũng nghe. Một tiếng cười trong như pha lê vỡ tôi cũng thấy. Tôi lặng im sau lưng em để nghe ngày tháng về cùng em. Những ngày trôi về tìm tháng thân thương đi đến cuối trời theo bước chân em. Còn lại tôi ngồi ngắm tà áo em bay bay.
Cũng là ngày Hạ về mà nắng vàng trong hực cả một góc trời. Mây buồn cũng tránh để bầu trời xanh ngán ngát cho áo trắng em lên ngôi. Tôi muốn là nắng vẽ hoa trên áo em bay. Hoa nắng xinh xinh trên vai áo trắng, trên đôi tay dài và rải cùng bước chân em. Hoa nắng theo em vào lớp, trên đường về nhà và hôn trộm trên mái tóc em. Hương của mùa Hạ yêu dấu: nồng nàn mà thoang thoảng, thắm mà nhẹ,... hương trinh mà lần đầu tiên tôi gặp. Em đâu có hay cứ cười, cứ tung tăng trong nắng. Hương mỗi lúc mỗi nồng hương trinh. Nắng nhắn rằng tôi yêu em, yêu áo trắng học trò. Tôi yêu em, tôi yêu tôi một thời trẻ dại. Tôi ngồi lại ôm nắng Hạ vào đôi tay này dưới gốc phượng yêu.
Cũng là ngày Hạ mà vàng trong cả bầu trời trong tim tôi. Tim tôi nhớ ôi là nhớ khung trời của những tà áo trắng ngày xưa. Tim tôi từng nhịp nhẹ về ngày tháng xa xưa có những mái tóc xanh mượt chụm vào cùng nhau cùng học, cùng vui cười trong chốn thánh thiện ngàn năm không vướng bụi trần. Ngày này, tôi trở về ngắm cánh phượng đầu tiên hé mở. Phượng mời gọi tôi và những ai một thời cùng mặc áo trắng về bên nhau. Phượng gọi tôi về vào lớp học xưa tìm mái tóc ngoan ngày nào. Phượng gọi tôi về thăm thấy cô xưa đã gây dựng tuổi trẻ cho tôi: những ngày có một thời đẹp tuyệt trần mà không ai có thể tìm lại. Những bài văn, những câu hỏi hóc búa nhưng "à". Thầy đã dạy mà quên nè.
Cũng là ngày Hạ mà nắng cứ rong chơi như chưa bao giờ được chơi. Tôi về lại tìm lại mái trường xưa tìm lại ngày tháng đã qua đi. Tìm lại bước chân thầy cô hôm qua đứng trên bục giảng, giọng thầy sang sảng dạy dỗ và vui cười với những cặp mắt ngây ngô. Tìm lại chính tà áo trắng của bạn và của tôi. Tìm lại hương xưa của phượng yêu ngày nào. Tìm lại dáng thầy thong dong trong sân trường, cặm cụi trong phòng giáo vụ cùng giấy tờ tràn ngập. Tôi tìm lại giọng thầy chỉ bảo tôi từng ngày tháng mà hôm nay thầy vừa bị liệt nửa người, mái tóc cô bạc như mây. Trò đứng trước thầy cô mà thầy cô không hề nhớ nổi đứa trò thầy cô đã thương yêu hết mực.
Nắng Hạ năm nay con đi tìm thầy. Thầy cô còn mấy người mà nay đau mai yếu. Thầy cũng nhớ nắng Hạ này lắm nhưng không sao một lần ngồi dưới nắng được nữa.