Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Đôi lời cho anh

Ngày cuối tháng Tư, tháng nắng lửa bắt đầu, tháng hầm hập khí trời oi ả trước mỗi cơn mưa đầu Hè. Tháng lẻ loi một nỗi rong chơi cô đơn, tháng của hương mùa cũ - hương mùa hoa ngọc lan trổ nở ăm ắp phố đường.
Anh tôi có biết, mỗi chiều đi qua lối nhỏ với chùm hoa giấy tím sắc đung đưa là lòng tôi nhớ đến một lời nói, một bóng dáng quen thuộc là anh đó. Nơi con đường có đôi cây hoa ngọc lan mới trồng và nở những nụ tình đầu tiên, thơm ngây ngất. Người ta bảo nhau đừng bẻ cành ngắt hoa, đừng làm sắc lá xanh tàn trong ánh nắng, để gió trời mang hương mùa cũ bay đi muôn nơi và gửi trao tới ai đó yêu mến loài hoa trắng ngần. Tôi cũng yêu nhưng không thể chối từ chuyện một lần với cành ngắt lấy một nụ hương xinh giấu trong túi áo xanh màu lá cỏ, chỉ vì quá yêu, quá say mê cái nồng nàn ấy thành ra vô tình làm mất vẻ thiên nhiên. Tôi dúi cho anh nụ hoa ấy như sự trao gửi hương tình mình cho người tôi yêu dấu. Không biết anh có cảm nhận được không mỗi lần đi dưới mùi hương đó, lòng tôi lại nhớ anh vô cùng.
Chiều nay buồn thiu vì tôi lỡ lời nhắc tới anh khi tâm hồn mình bất ổn, anh cũng buồn lây bởi tôi nóng nảy giữa trời tháng Tư bốc đồng. Chúng ta im lặng nhưng trong lòng có cả ngàn đợt sóng, tôi muốn cầm đôi bàn tay anh và nói đừng giận hờn tôi như thế nữa, rằng muốn xin lỗi anh cả ngàn lời nói, rằng vẫn yêu anh tha thiết như ngày đầu tiên ta quen nhau, vẫn nồng ấm như mùi hương ngọc lan ngây ngất anh đang yêu.
Gửi cho anh chân tình mộc mạc, gửi cho anh người thường mang niềm vui nhỏ nhắn cho tôi mỗi chiều dạo bước trên đường quen nhịp bước chân với gió thảnh thơi bông đùa. Đừng giận tôi với tính trẻ con thơ ngây chưa hiểu hết chuyện đời. Hãy yêu thương như xưa nay anh vẫn yêu thương, hãy tha thứ như ngàn đời này tôi không làm anh giận thêm một lần nào nữa.
Tôi vẫn biết yêu anh là vương nhiều đau khổ, tôi trốn mình, trốn tình anh qua nhiều cung bậc tình cảm nơi khác chỉ để anh không còn biết gì về tôi nữa, để quên đi một nỗi đau ngọt ngào, một nỗi vướng bận tâm hồn khi day dứt anh nhìn tôi. Vứt bỏ đôi giày cao gót lênh khênh mọi ngày, tôi thả chân mình trên mặt đất bỏng sỏi đá thô sần. Để cảm nhận nỗi đau nơi gan bàn chân đang giày vò thân xác, đôi bàn chân bao nhiêu năm được nâng niu chiều chuộng chưa một lần dẫm phải gai với vết cắt trên đường.
Tôi ẩn mình qua khuôn mặt thách thức với đời, với anh cũng chỉ mong anh thôi yêu mến bởi nó không dành cho nhau, bởi anh mãi mãi chẳng thể là của tôi muôn kiếp. Tôi khắc chế lòng mình nghĩ cho anh không mất thời gian và tâm sức vào cuộc tình hờ hững. Dẫu là phút rong chơi bên đời cũng đủ thấy tôi đã yêu anh chân thành như lòng tôi yêu hương mùa cũ, mùi hương bao năm nay khiến mọi tâm hồn ngất ngây trong trẻo. Hương ngọc lan thơm hơn ngày nào, màu trắng ấy tinh khôi hơn giữa tháng Hè nảy lửa, tình yêu ấy chưa một lần vẩn đục bởi bụi đường trần ai.
Tha thứ cho nhau để tâm mình thảnh thơi tìm về mùi vị hương thơm cũ như một dấu yêu, như một kỉ niệm muôn đời không phai nhạt. Tôi yêu anh và yêu hương ngọc lan đằm thắm.