Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Ta sẽ chờ...

Muốn niêm phong lại những yêu thương ta đã từng có với một người, muốn xếp thật ngăn nắp những hạnh phúc, khổ đau, nước mắt và cả tiếng cười mà cả hai đã từng ấp ủ vào một góc nhỏ nơi con tim, muốn hình bóng của người ta được ngủ yên trong phần mộ vẫn chưa kịp rêu phong nơi lòng ngực trái.

Thôi thì người đã đi rồi, ta còn vương mang chi những nỗi niềm ấy nữa, khóc làm gì khi giọt nước mắt bây giờ đã chẳng thể làm vơi đi đau đớn trong ta. Lẳng lặng và trơ ra với mọi thứ đang diễn ra xung quanh ta mỗi ngày, ta muốn vậy, muốn bỏ mặc chính ta rồi gào thét nức nở mỗi lúc ta chỉ còn lại một mình.
Ta muốn cô lập ta với tất cả, bởi điều ta cần nhất bây giờ là đơn độc và suy xét thật kĩ lại bản thân ta. Ta đã làm gì với đời ta thế kia?
Ta muốn cô lập ta với tất cả, bởi điều ta cần nhất bây giờ là đơn độc và suy xét thật kĩ lại bản thân ta. Ta đã làm gì với đời ta thế kia? Ta đã yêu thương một người còn hơn những gì ta có? Ta đã có nắm thật chặt để suốt đời này chẳng thế tách rời với người ta. Vậy mà mọi thứ lại diễn ra không như ta muốn, người ta buông tay ta để chạy đến với một yêu thương còn chưa rõ hình hài.
Tình yêu của ta bó buộc, mệt mỏi đến thế sao? Sao người ta có thể đành vứt bỏ mà không chút chạnh lòng hay chừng nghĩ suy thêm chốc lát.
Ta tự cười mình, cười chính những yêu thương mà ta đã trao đi vô điều kiện. Có gì đó mặn đắng trên đầu môi mà ta đang cảm nhận được ngay lúc này. Ta không khóc chỉ là cơn gió làm khóe mắt ta cay cay mà thôi.
Ừ thì có lẽ ta sẽ quay về vạch xuất phát để bắt đầu lại, ta sẽ bỏ lại sau lưng những gì đã có với người ta để giải thoát cho chính mình, sẽ cũng cố và tích góp những yêu thương nhỏ nhoi còn lại để trao cho người kế tiếp.
Sẽ thật khó khăn để ta phải quên đi một yêu thương mà mình đã trao gần như trọn con tim, nhưng ta đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng thật nhiều để có thể làm phai mờ đi hình bóng ấy.
Và ta sẽ chờ để gặp yêu thương của ta ngày mai 
P/S: Viết cho một cô gái mà tôi đã từng gặp