Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Thư con gái gửi mẹ!

Thư con gái gửi mẹ!
Đêm qua con mơ, về khu vườn cũ ấy. Về khu vườn có những bông tường vy, hồng mong manh. Về khu vườn, có những bông hoa bưởi, trắng tinh khôi. Về khu vườn, có dáng mẹ, đang nhặt cái này, trồng cái kia.
Mẹ à, con đã gần 21 rồi. 21 năm có con bên đời mẹ, là 21 năm, mẹ khổ gấp đôi.
Mẹ à. Đêm qua con lại khóc.
Một ai đó, mất mẹ, là mất nửa cuộc đời, là nỗi đau lớn nhất, trong cuộc đời họ.
Còn con, một đứa không cha, mất mẹ, là mất cả cuộc đời. Và dường như, không còn thứ gì tồn tại mang tên nỗi đau. Vì, có hạnh phúc, niềm vui, mới có nỗi đau phải không mẹ?
Con vẫn thường nghĩ, ngày đó con có đủ sức, ôm mẹ, mặc cho mẹ bộ đồ nào không? Con vẫn nghĩ, ngày đó, con có la hét, khóc đến kiệt sức không? Hay chỉ ngồi câm lặng bên mẹ. Con vẫn nghĩ, ngày đó và ngày tận thế, có gì khác nhau không?
Con thường đùa mẹ, con sẽ không khóc khi mẹ ra đi đâu. Vì con đã khóc quá nhiều. Chắc mẹ không biết đâu, một con nhóc giữa bộn bề bài vở, đêm nào nước mắt cũng đẫm gối, nằm bên mẹ, gối đầu lên tay mẹ, cũng thầm nức nở trong lòng. Và giờ, đứa con xa nhà, đang trong căn phòng nhỏ một mình này cũng đang khóc, đang rất sợ hãi.
Mẹ à, con không dám, thực sự, con không dám, có một ngày nào đó, con về nhà, bước xuống xe, không có bóng mẹ ở đó, chờ sẵn con.
Con không dám, có một ngày, về nhà, cơm con ăn, nước con uống, không phải là từ bàn tay mẹ.
Con càng không dám, nghĩ, có một ngày nào đó, không còn nhận được điện thoại từ mẹ mỗi ngày nữa…
Con thực sự không dám. Mẹ à. Đừng bao giờ rời xa con nhé! Mãi mãi bên con mẹ nhé! Con không cần gì hết, chỉ cần mẹ, bên con mãi thế thôi.
Mẹ à?
Mẹ của con tóc đã có sợi bạc rồi, mẹ về hưu cũng được vài năm rồi. Mẹ, đã ốm hơn xưa nhiều rồi. Nhưng ngày nào, cũng vẫn chăm sóc ông bà ngoại. Ngày nào, cũng còn lo lắng cho con.
Mẹ à? Con xin lỗi, con xin lỗi…