Cuộc sống ẩn dật trầm mặc, cạn kiệt giấc
mơ, niềm tin sụp đổ. Tôi và anh yêu nhau nhưng cuối cùng rời xa, bởi
tình yêu của tôi là những điều ảo tưởng luôn ngọt ngào dịu êm. Những ảo
mộng đó cứ tồn tại trong tôi theo năm tháng, và trò đùa của số phận luôn
có lý do để trêu ngươi. Tình yêu trong tôi chưa hề nhạt phai, cảm xúc
trong tôi dành cho anh chưa hề biến chuyển.
Gió về xé nát màn đêm tan tành từng
mảng sáng. Tôi ở bên này quả địa cầu, anh ở bên kia. Khoảng cách địa lý
nửa vòng trái đất, khoảng cách lòng người sao hóa mông lung. Còn khoảnh
khắc không chung múi giờ, còn công việc không chung cảm xúc, rồi hoàn
cảnh không thể sẻ chia. Anh và tôi, cả hai lúc nào cũng tự ôm ngọt bùi
cay đắng vào lòng, tư tưởng gắn bó lung lay, hoàn cảnh xa rời ý chí. Sau
tất cả những lý do ấy, anh nói chúng mình chia tay.
Những tin nhắn của anh đã làm tôi đổ
sụp tất cả niềm tin, tình yêu bấy lâu nay như tan chảy. Cuối cùng dứt
cạn mối tình thơ mộng trong tim. Tôi sẽ để mình chạm đến tận cùng của
nỗi đau, để tình yêu tôi dành cho anh tan đi không còn chút đọng lại dù
chỉ là một ý niệm. Mọi tiềm thức tưởng ngủ quên bất chợt gợi nhớ ùa về.
Nhắm mắt lại thấy cuộc đời quá ảo vọng mất dần những điểm sáng cuối
đường. Nếu ta yêu mà người ấy chỉ muốn lướt ngang qua tình yêu của ta,
thôi thì hãy cứ dịu dàng với bản thân vì mình đã không làm gì sai trái
cả. Bởi tình yêu đã cho đi như sương giăng trong mắt, hãy mở lòng cho
nguồn sáng về mát mẽ tâm tồn một thời chao đão. Bước đầu ngày là bước
yêu thương.
Có những ngày tôi tưởng rằng mọi sinh
lực trong người đã cạn kiệt. Bao lâu rồi tôi quẩn quanh trong những vấn
vương. Bao lâu rồi tôi đứng nhìn mình trượt dài xuống vực thẳm trong sự
nuối tiếc của tháng năm. Thời gian là những cơn gió thổi qua, nếu ngoái
đầu nhìn lại thì mắt môi đã rời xa cảm xúc hôm nào. Nắng xưa đưa lối về
không có anh, tôi rúc mình trong nỗi cô đơn, mệt mõi rồi những tình cảm
nhạt nhòa trôi xa. Tình yêu và nỗi nhớ mơ xưa không còn rạng ngời nữa.
Tại sao cứ sống với những hoài niệm, ru mình trong ảo vọng, trong khi thực tại đầy rẫy những niềm âu lo, gai góc cuộc đời. Đừng quên rằng thời gian không đợi người đi ngược lối bao giờ. Buổi sáng nắng chưa lên không phải là không có nắng. Buổi chiều bóng hoàng hôn chưa xuống không phải là không có bóng đêm. Cứ đứng dậy mở hết những cánh cửa, làn hơi mát sẽ lướt nhẹ qua da, chạm vào mặt, hắt vào mắt, rót vào tim. Ta sẽ cảm nhận những âm thanh bình dị của ngày mưa nắng rong chơi. Rồi ta sẽ muốn gạt thực tại qua một bên, tạm nghỉ một lúc nhìn xem lại những điều xa xưa ổn hay chưa ổn.
Tại sao cứ sống với những hoài niệm, ru mình trong ảo vọng, trong khi thực tại đầy rẫy những niềm âu lo, gai góc cuộc đời. Đừng quên rằng thời gian không đợi người đi ngược lối bao giờ. Buổi sáng nắng chưa lên không phải là không có nắng. Buổi chiều bóng hoàng hôn chưa xuống không phải là không có bóng đêm. Cứ đứng dậy mở hết những cánh cửa, làn hơi mát sẽ lướt nhẹ qua da, chạm vào mặt, hắt vào mắt, rót vào tim. Ta sẽ cảm nhận những âm thanh bình dị của ngày mưa nắng rong chơi. Rồi ta sẽ muốn gạt thực tại qua một bên, tạm nghỉ một lúc nhìn xem lại những điều xa xưa ổn hay chưa ổn.
Những mối quan hệ tình ái giữa tôi và
anh như có một lực hút về nhau. Lực hút ấy đủ mạnh khiến hai đứa tôi cho
rằng đó là tình yêu dành cho nhau. Nhanh chóng làm quen, trở nên thân
thiết và chìm đắm trong một cảm giác trống vắng nhớ nhung. Hai đứa tôi
tạo nên thế giới lãng mạn tràn ngập nụ cười, niềm tin yêu hy vọng và cả
những phút giây đau nhói. Tôi nhớ những buổi chiều trong bóng hoàng hôn
chớp nhoáng, những buổi tối vầng trăng vẫn sáng như hôm nào. Cái lấp
loáng nối chiều vào tối cho những cuộc hẹn hò đằm thắm hơn. Khoảng cách
có xa nhưng cảm giác thật gần, vì tim mình luôn bên nhau.
Tôi nhớ tất cả những kỷ niệm ngọt
ngào. Mà không nhớ nổi khoảnh khắc anh rời xa. Chỉ biết tim rất đau,
tình bị sói mòn cả thập kỷ, sức phản kháng đã cạn kiệt, chỉ biết lặng
nhìn anh rời xa, rồi sau đó gắn bó nhiều ngày trong căn phòng chật hẹp
thừa ánh sáng thiếu tình yêu. Tôi biết mình thật tệ, có sắc đẹp nhưng
không có cảm xúc ấm áp trao cho. Đó là điều người đàn ông thông minh có
trái tim ấm như anh không cần đến. Đáng tiếc khi khoảng thời gian bên
nhau tôi đã bỏ đi cơ hội hiểu anh hơn.
Bước qua thực tại, tôi thanh thản
xem như bến đỗ đó không dành cho mình. Tôi sẽ không mơ xưa ngày đoàn tụ
nữa. Nắng ấm sẽ phủ lối đi về. Đêm về vầng trăng vẫn sáng. Kỷ niệm dù
đẹp hay đau cũng bắt đầu từ nơi ta muốn nhớ. Có lãng quên thì đừng đánh
mất nỗi nhớ chính mình. Rồi sẽ có lúc ta sẽ vỡ òa trong kỷ niệm mà chính
ta đã cố tình quên lãng. Cánh cửa cảm xúc và yêu thương luôn hằng có
bên nhau tưởng như quên theo ngày tháng. Đó là khoảnh khắc bất tận trong
trái tim muốn được đáp đền./
Bài viết: Jolie tamtinh - 14/6/13
Ảnh: Nguồn Internet