Em tôi sẽ là một cô gái mười tám. Một cô gái vẫn dịu dàng
như tuyết tan mà đủ ngọt ngào như những viên kẹo xốp tan mềm nơi miệng
đời nhân thế.
Em sẽ chào ngày thiêng liêng và đáng nhớ nhất cuộc đời bằng điều gì
đây? Tôi sẽ thấy em tôi bên tà áo dài ngày nhập học. Em sẽ cười, sẽ để
nắng vờn lí lắc trên bím tóc ngắn ngang vai, sẽ nữ tính và yêu kiều. Có
phải em là cô tân sinh viên Hà Nội, nên có phải em là mùa thu Hà Nội
không? Hà Nội luôn đủ rộn ràng và yêu kiều lãng đãng như thế. Ngày em
mười tám, em sẽ biết em là ai giữa lớn rộng cuộc đời. Em sẽ để mắt ngấn
những hơi sương còn sót lại của đêm hôm qua, đêm cuối cùng có ba mẹ bên
em. Em ơi mười tám, em ơi tuổi em thiếu nữ, em lớn rồi, lớn những dịu
dàng và lớn những ưu tư...
♥♥♥
Em chào mười tám bằng cái nơ xinh xinh trên chỏm tóc.
Em chào mười tám bằng những nghịch ngợm đã vùi sâu trong tà áo mỏng tinh khôi.
Em ơi chào mười tám đầu đời và mãi mãi của đời người, em ước chi, có
điều khẩn cầu nào sau cặp môi như trái chín mọng đầu mùa kia, em hãy nói
ra, nói cho thu thêm nhẹ, nói cho đời thêm tươi, và nói cho em thêm yêu
ngày em mười tám...
Em sẽ ngoảnh lại nhìn cậu bạn em thương như bao lần đã từng, sẽ để
chút tiếc nuối ngẩn ngơ thuở học sinh làm cánh mũi em phập phồng nỗi
nhớ.
Em sẽ để đôi tay hay vẽ vời và viết những lời trẻ dại này được vuốt
mái tóc em gọn gàng buổi sớm, được tự tay chăm sóc cho em, sẽ để những
gì điệu điệu hơn như sự cảm nhẹ màu hồng nữ tính.
Em sẽ gói những tầng tầng lớp lớp gói vướng bận ưu tư của dư âm quá
khứ lại trong những chiếc hộp các tông nhỏ diệu kì muôn vàn màu sắc rồi
mở nơi ngực trái này và cất chặt.
Em vẫn là em thôi, hay cười và hay ngốc nghếch.
Em vẫn là em ngày lên tám với ước mơ làm hoạ sĩ để thêu dệt nhiệm kì cho một nhân gian giàu cổ tích.
Em vẫn là em tuổi 15 biết buồn và biết nhớ ai đấy. Biết chớm nở thứ
tình cảm trẻ con tồ tẹt nhưng không thôi bật cười vì sự ngô nghê ấy.
Tuổi 16 em biết cuộc đời không đẹp như thơ nhưng trong em vẫn cứ mơ
mộng và không bao giờ ngừng kiếm lẽ yêu đời dù đời còn nhiều những điều
cần gỡ rối.
Là một tuổi 17 em đi qua những ánh đèn đường về đêm tăm tối trong
hoang mang và lạnh lẽo, em sớm biết lặng về miền đơn độc sau những nụ
cười giòn giã và ồn ào lúc sớm mai.
Em ngày hôm ấy sẽ là một em 18.
Một em ngẩn ngơ, môt em vẫn trao vội yêu thương và mong giữ gìn tình
cảm sợ ngày đánh mất nhưng khoác một vỏ bọc vô tâm. Em sẽ buộc gió nếu
gió ghé thăm, em sẽ riết mây đưa và sẽ hôn lên nắng sớm cho má thêm ửng
hồng... Em sẽ là nhà thơ của một anh chàng nào đấy mà thổi hồn câu ca.
Em sẽ hát cho tôi ngày chùng chình mệt mỏi nhưng không cất thật chặt
những vỡ vụn và tin yêu rời xa em. Để em luôn sống là em với lẽ niềm tin
mà dù đôi khi em quá ngốc và dại khờ để quên đi tổn thương khi ai cứa
vào niềm tin ấy. Nhưng rồi sẽ có người yêu, sẽ có người hiểu, sẽ có
người trân trọng những tình cảm trong trẻo và yêu thương chân thành
ấy...
Nên em à, mười tám rồi, cất đi nhé những vỡ tan mảnh ghép cảm xúc,
hãy là em yêu đời như em vốn có, hãy tạo nên những mảnh ghép mới như
cách em làm người ta yêu tiếng cười của em.
Hãy để cuộc đời này tròn trịa bài ca chiếc bánh xuay vòng như em vẫn hát, cứ tin, cứ yêu, và cứ là em.
Chỉ mong tuổi mới này, em biết trân trọng hơn những gì em có, em biết
bớt oán trách về những lỗi lầm của chính em. Và an nhiên, mềm mại, dịu
dàng như một cô nàng Xử Nữ thật tinh tế thuở thiếu nữ.
Hãy để tôi và bao chàng trai khác yêu bóng dáng, yêu mùi hương, và để em đưa chúng tôi đến những vần thơ tươi sáng.
Hãy để hình dung trong mọi người về em luôn là những lãng đãng mà thi thoảng người vô tư người nhớ đến như mùa thu em yêu.
♥♥♥
Sẽ có bánh trung thu thay bánh sinh nhật cho cô nàng tên em, sẽ có vỉ
sữa thay một lọ hoa đặt trên bàn, và sẽ có những cây nến đẹp nhất để
chào mốc em là cô nàng mười tám và em cũng là sinh viên.
Sẽ hít thở cho no căng lồng ngực cái hương vị êm đềm của vùng ngoại
thành đất kinh kì Kẻ chợ, sẽ thay một mùi hương mới trên tóc cho thêm nữ
tính nồng nàn, và sẽ thay đi lớp thu buồn đã vương trên áo em bao lâu
nay...
Thu mười tám, một thu lãng đãng, một thu lá vàng, và một thu thật khác...
Xa nhà, và nhớ về thu ở nhà, với bánh trung thu của mẹ ngày 14/8 âm lịch một cô bé chào đời.
Với phương Đông mà mẹ luôn nấu canh vịt xáo măng, có ghẹ, có cánh gà
em gặm nham nhở, có lươn có miến... có nhiều món ăn khác nữa mà mỗi năm
mẹ lại dành để chuẩn bị ngày em lên tuổi mới.
Em này, có phải năm nay thiếu những hương những vị trong thức ăn của
mẹ, thiếu đi mùi mẹ bên phòng bếp, thiếu tiếng cười của cả nhà, nên em
sẽ tự dưng đói không?
Đói những yêu thương mà thèm để nhớ, một mùa thu lạ, một mùa thu em
vất vưởng những suy nghĩ bản thân đi và nhận ra hình như có món quà em
quên ở ngôi nhà ấy rồi.
Mười tám, lớn để biết mình là một cô nàng trưởng thành, phải sống
vui, và sống an để mỗi nụ cười và thời khắc trôi qua, em luôn làm bản
thân mình thoải mái, để mà có sức nỗ lực cho những điều em cần tự lập
trước mắt....
Nghĩ thôi, cũng đủ thấy em giống mười tám rồi
P/S: Có lẽ lúc mọi người đọc điều này thì em đã thực sự offline và cũng không hề onl.
Em sinh ngày 8/9. Em nhập học cũng 8/9. Có lẽ là duyên của em và Hà
Nội thương rồi. Em sẽ đi, lâu, hoặc một ngày nào đó có duyên em sẽ trở
lại bên mạng xã hội này. Sẽ để chút nhớ chút thương, nhưng hiện tại em
nên ra khỏi thế giới mà em đã trốn để về bên người thương và cuộc sống
thực tại. Nếu ai nhớ, thì hãy một lần ngắm biển và ngắm mây trời, vì em
luôn làm thế, có lẽ đâu một khoảnh khắc nào hai bên thế giới chúng ta
cùng ngắm nhìn một đám mây?
Cám ơn anh
Thien Vuong đã luôn bên cạnh và dắt tay em như cô bé thơ trong cả cuộc sống thực.
Em cám ơn mọi người, nhiều lắm. Đã đến lúc nên để cô nàng
Tiểu Đại Dương trở lại với giới tính nữ của mình...
♥♥♥
P/S 2: Một cô bé Gián ưa ngọt quẹo và tình cảm vồ vập
ồn ào nhưng hay khóc nhè vô cùng tận, liệu có đủ đặc biệt để một giây
nào đó có ai nhớ đến em, nhớ đến mưa của em, lãng đãng buồn dịu dàng một
chớm thu?
♥ Blog nhìn chung là dài, ai đọc hết, có lẽ nên mi một cái vì độ gan lì và tình cảm dành cho Dương^^♥