Chần chừ
đứng trước trạm xe buýt phía kia đường, em đang phân vân không biết liệu
mình có nên bắt chuyến xe ấy để quay về nơi đây không. Lòng em thì đã
quyết, nhưng nỗi lo sợ cứ ám ảnh khiến em thấy mình sao yếu đuối quá. Em
đã bỏ qua 4 chuyến xe 150 để lấy lại bình tĩnh và sự can đảm mà tối qua
em nung nấu. Đến chuyến thứ 5, em hít một hơi thật sâu rồi bước lên xe
mà người còn run lắm. Anh thấy đấy, cơ thể em vốn dĩ đã yếu, lại còn bị
say xe nữa, vậy mà không hiểu sao lần này em lại liều đến thế. Em không
biết động lực ở đâu cho em quyết định điều này, em càng không hiểu vì cớ
gì mà em lại làm một việc mà em chưa bao giờ dám nghĩ tới. Phải chăng
vì nhớ nhà, nhớ gia đình và nhớ anh quá phải không anh?
Chọn cho mình chiếc ghế trống kế bên cửa sổ, em đưa mắt nhìn sang bên đường, Sài Gòn giờ này tấp nập quá, chắc ai cũng vội vã chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Em cũng thế, cũng đang nôn nao chờ đến giây phút được đặt chân về nơi em đã lớn khôn. Mọi thứ cứ xa dần cho tới khi khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn trong em là sự bồi hồi và nỗi bối rối không nguôi. Biết sao được, lần đầu đi xe buýt, lại còn đi xa nữa, làm thế nào mà không lo sợ phải không anh?
Chọn cho mình chiếc ghế trống kế bên cửa sổ, em đưa mắt nhìn sang bên đường, Sài Gòn giờ này tấp nập quá, chắc ai cũng vội vã chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Em cũng thế, cũng đang nôn nao chờ đến giây phút được đặt chân về nơi em đã lớn khôn. Mọi thứ cứ xa dần cho tới khi khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn trong em là sự bồi hồi và nỗi bối rối không nguôi. Biết sao được, lần đầu đi xe buýt, lại còn đi xa nữa, làm thế nào mà không lo sợ phải không anh?
Vậy là chuyến xe buýt đầu tiên đã đưa em về lại nơi đây nhưng điều em nhận được thì nhiều hơn thế nữa. Bởi giờ đây, em đã học được cách đối diện với nỗi sợ của riêng mình, học được cách mạnh mẽ để thực hiện những gì em mong muốn. Em biết không gì là không thể, chỉ cần mình có niềm tin và nghị lực để vượt qua nó thôi phải không anh? Mọi thứ vốn dĩ đều không quá khó khăn như những gì em vẫn hằng tưởng tượng. Chỉ là em quá nhút nhát nên không dám thử sức của mình thôi. Nhưng giờ thì em đã làm được rồi, em đã vượt qua thứ rào cản mang tên nỗi sợ vô hình, em đã tự tin hơn trên bước đường tự lập. Em bắt đầu biến ánh mắt của mình để nhìn cuộc sống theo một khía cạnh khác - một khía cạnh mà chỉ những ai dám nghĩ và dám làm mới có thể tồn tại. Em xứng đáng tự thưởng cho mình một li nước mía mát lành và ngồi ngắm dòng người qua lại lúc phố tan tầm phải không anh?