Hình như đời đang rơi nghiêng. Chị lắc
đầu cho tỉnh táo lại, khi thấy trước mặt là khoảng đường dài hoang vu,
mải miết đến vô tận. Chị nghĩ cần tập cho mình vài thói quen khác, tách
rời mọi sinh hoạt đã từng đi đôi, mọi thứ từ lâu đã không còn dành cho
hai người. Ngoài thềm, ánh trăng đang rụng dần bỏ lại ngôi sao chơi vơi
giữa bầu trời đêm, gió đêm xào xạt thổi rít từng cơn, đong đưa những
chiếc lá trên cành mục nát toan trở về lòng đất, sợi ưu phiền thoát kiếp
nắng mưa.
Hình như lục dục thất tình cũng đang
kéo tới. Ghét thương, khóc cười, yêu hận, hợp tan như bèo dạt mây trôi.
Tất cả như đọng lại trên bước hành trình không thể nào đoán biết được.
Sao cứ mãi mê đi tìm hạnh phúc trong cô đơn, dù biết chẳng bao giờ cảm
nhận được. Mặc cho đôi mắt mỏi mệt mong chờ, đôi môi vẫn hờ hững nhắc
đến tên ai, rồi ưu tư buồn bả. Đời đôi khi không đơn giản, nhưng tình
yêu thì rất giản đơn. Chỉ cần một chút đợi chờ, một chút cho đi dù sau
đó nhận về mình sự mất mát. Bao nhiêu đó đã giúp chị hiểu được sự nắm
bắt trong tình yêu. Khi nắm tay lại ta không có gì cả, khi mở bàn tay ra
tất cả là của ta.
Và chị cũng biết rằng, những tháng năm còn lại cũng không thể xóa
được cảm giác chông chênh. Cũng không nén nổi cảm xúc của mình. Thời
gian trôi đi, tình yêu rơi dần về khoảng trời cổ tích. Mưa tháng tư trở
giấc rơi từng giọt gợi nhớ bao điều. Chị cũng không thể bắt thời gian
quay ngược lại, cũng không thể bắt dòng sông chảy trở về nguồn. Mọi thứ
xung quanh chị giờ đã thay đổi kể từ lúc xa anh. Cảm giác cô đơn xâm
thực từng tế bào, len lõi vào giấc ngủ hằng đêm. Chị đã đọc ở đâu đó -
Hãy chấp nhận sự thay đổi, thích ứng sự đổi thay sẽ không thấy đau khổ. Ừ
thì phải thế thôi, và cũng đừng nên quay đầu lại sẽ càng đau khổ hơn.
Dù những đam mê ngày ấy vẫn còn có ít nhiều kỷ niệm, một thời nghiêng
bóng nắng, một thời vang vọng tiếng mưa rơi...
Có lẽ nên để tiếng mưa rơi vang vọng
những âm thanh, xóa tan những nỗi niềm của sợi tơ trời cuộn gió đi
hoang. Chị yên lặng đợi chờ. Yên lặng để tâm hồn thôi rung động giữa
những sóng gió đang lẫn vào ký ức chật chội nhớ thương. Từng mùa mưa đi
qua thật khó quên, mỗi kỷ niệm đọng lại thêm sâu lắng. Tình yêu vẫn còn
đó, nhưng quá khứ đã lấy hết mọi đam mê lãng mạn cuồng nhiệt. Cả những
ước mơ giản dị luôn ở trong tình yêu của chị và anh, luôn mơ về một bến
đỗ yên lành và hạnh phúc.
Rồi chiều nay chị vội vã trở về đây,
nơi rừng trúc năm xưa đầy nắng ấm. Chị chợt nhận ra nắng đã phai tàn.
Mưa đã hòa nhịp với lối mòn cỏ xanh mơn mởn, xanh cả vùng trời thương
nhớ. Thôi thì tìm cho mình một chút bình yên thư thả, chút rung động nhẹ
nhàng của thời con gái, chút bối rối ngập ngừng trong ánh mắt. Và rồi
những muộn phiền ấm ức, chất chứa bấy lâu nay, tất cả tan loảng vào vùng
bình yên mộng đẹp. Tiếng sáo trúc ngân vang, như cuốn trôi đi những hạt
sạn đang nẩy mầm dậy sóng nơi lòng chị. Xin tất cả mọi yêu thương, giận
hờn, ghét bỏ hãy lắng đọng và cũng đừng vương vấn nữa... Để ngày mới
đừng rơi nghiêng./
Bài viết: Jolietamtinh - 30/3/13
Ảnh Internet