Đứa con gái ấy khi cô đơn thích chạy vào đám đông, để càng cảm thấy cô đơn càng thấy lạc lõng giữa biển người xa lạ.
Đứa con gái ấy khi cô đơn thích lẩn mình trong màn đêm đen tối, trong
tiếng nhạc buồn não nề để lòng mình chùng xuống tận cùng đáy.
Đứa con gái ấy khi cô đơn cười quá nhiều, đùa quá vui trên mức quy định chỉ để không ai thấy nó có tâm sự.
Đứa con gái ngu xuẩn ấy thích vung vãi niềm vui cho thiên hạ, còn nỗi
buồn lại đem về cất kín như trân trọng thứ bảo bối quý giá nhất trên
đời.
Đứa con gái ấy khi thất tình ngồi hàng giờ trên mạng chỉ để nhìn chăm
chăm vào bức hình tình tứ của người nó yêu thương. Và khi nhận được
thiệp mời của người ta thì lại hì hục làm tặng một cái thiệp mừng…
Đứa con gái ấy và những sở thích mang hình hài kì dị.
Thích chà xát nỗi đau của bản thân như xát muối vào những vết thương.
Khi đó cảm giác đau buốt tê tái xộc đến tận tim, tê tái. Ừ! Vì khi đó
đau đến tê tái rồi, đau đến không còn cảm giác nên sẽ tạm gọi là… hết
đau rồi.
Chẳng ai biết vì sao ngay cả nó cũng hiểu từ bao giờ trong nó luôn bất
an, luôn thấy cô độc mà không hề hay rằng mình cô độc. Cứ khù khờ cho
rằng: Có việc gì đó để làm, ai đó để yêu thương và điều gì đó để hi vọng
thì hạnh phúc lắm rồi.
Cho đến một ngày nó được một đứa con gái cô độc khác gửi tặng bài thơ:
"Khi người con gái cô đơn
Gieo sầu lên trời
Để những yêu thương, biến thành ngân hà lấp lánh
Khi người con gái cô đơn
Gieo mầm trong lòng
Cây độc miên man bám từng tế bào không dứt
Khi người con gái cô đơn
Đi tìm yên bình
Gọi gió ôm mưa, mới biết quanh mình là tháng ngày không phía
Khi người con gái cô đơn
Ôm lòng vơi đầy
Ngàn vạn năm, vẫn thương hoài không dứt
Khi người con gái cô đơn
Hóa thành mây trời
Chờ một cơn giông, gieo mình tìm hơi đất
Khi người con gái cô đơn
…
[10/9/2013] tháng ngày buột gió níu cô đơn"
Nó mới nhận ra rằng: trên thế gian này nó không phải là người lớn duy nhất cảm thấy cô đơn.