Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Lặng lẽ bên anh

Ngày hôm qua, khi những tia nắng chiều yếu ớt đang cố len lỏi qua những đám mây xanh, anh đã cõng em trên đôi vai gầy sương gió ấy. Đã lâu rồi em không có cảm giác này, đã lâu rồi em không được ngược đường, ngược nắng để bên anh. Chắc vì thế mà ngay trong khoảnh khắc ấy, em thấy con tim mình ấm áp đến lạ. Một chút xuyến xao, một chút bối rối như vừa thoáng qua trong đôi mắt em đầy nỗi nhớ. Biết làm sao đây, những tưởng chỉ cần bên anh thì nỗi nhớ trong em sẽ không còn thổn thức, vậy mà giờ khi được nghe tiếng nhịp tim anh đang dồn dập, em vẫn thấy nhớ anh thật nhiều. Chắc có lẽ tình yêu không bao giờ là giới hạn thế nên những người yêu nhau khi nhớ về nhau cũng chẳng biết phải làm gì để nỗi nhớ thôi thấp thỏm trong tim phải không anh?

Phía cuối con đường là một màu tím ngắt của hoàng hôn, bầu trời như cũng vì thế mà nhuộm một màu buồn của nỗi nhớ. Nhưng điều em thấy thì không đơn giản chỉ là vẻ đẹp khi mặt trời xuống núi mà còn là những giây phút lặng yên bên anh cùng nhìn về nơi chân trời xa xôi ấy. Anh biết không, khoảng cách với em là không gian mà anh và em không thể nào với tới. Vì khi đó hai con tim đang ở hai đầu của nỗi nhớ, có thể chúng ta sẽ nghe được tiếng nói của nhau đấy nhưng lại chẳng thể nào chạm được vào cảm xúc của nhau. Sẽ thế nào nếu một ngày trong anh và trong em chỉ còn lại là những mảng kí ức không tên đang vỡ vụn mà không ai muốn một lần nhặt lại nó? Phải chăng đó chính là dấu chấm cho những gì còn đang dang dở phía trước? Em không muốn thế đâu, không muốn kết thúc một con đường khi em chưa tới đích.
 
 
 
 


 
Người ta bảo liệu có phải em đang cố gắng yêu anh sau những lần giông tố? Liệu có phải em đang cố gắng hàn gắn lại những vết thương đau nhói nơi cõi lòng? Không đâu anh, em yêu anh theo tiếng nói của con tim bé nhỏ, em yêu anh như yêu một bầu trời em từng có trong mơ. Mọi thứ cứ đến thật nhẹ nhàng và thật tự nhiên khiến em cũng không biết mình yêu anh từ lúc nào. Một lời giải thích không bao giờ là đủ để em nói anh nghe về những điều em ấp ủ bấy lâu. Mọi thứ có lẽ cần thời gian nói hộ phải không anh? Bởi chỉ thời gian mới có thể minh chứng cho tình yêu đôi ta và cũng chỉ thời gian mới đem lại cho chúng ta sức mạnh để vượt qua những khoảng cách.

Có thể cách em yêu anh không ngọt ngào như bao đôi tình nhân khác, có thể cách em yêu anh không lãng mạn như những chiều hoàng hôn nhuộm tím cả vùng trời, nhưng tình cảm em trao anh là thật và nó xuất phát từ con tim ngây dại, dễ khóc, dễ tổn thương. Đã nhiều lần em thử để cơn gió ngoài kia cuốn trôi trong em biết bao nỗi nhớ nhưng bằng một cách nào đó, những cảm xúc ấy vẫn quay lại nguyên vẹn trong tâm trí em. Thế này thì em có thể ngừng yêu anh được không anh? Khó khăn lắm anh nhỉ? Chính em cũng không hiểu nổi em nữa. Chỉ biết rằng xa anh rồi em thực sự rất khó chịu, khó chịu đến nỗi em muốn hét lên thật to cho bao sự ức chế nghẹn ngào không thành lời bấy lâu sẽ tan biến hết. Vậy mà ... có được đâu.

Người mà em yêu này, mọi thứ đang dần trở nên khó khăn mà anh lại bắt đầu chán nản. Em sợ khi thấy anh như bây giờ, em không muốn người em yêu phải chịu bất kì sự dằn vặt nào thêm nữa đâu. Em thấy bản thân mình bất lực lắm, em chẳng làm được gì cho anh, muốn giúp anh nhưng càng giúp chỉ càng thêm rối. Em đang tự hỏi liệu ngay trong lúc này, anh có cần một vòng tay ôm anh thật chặt, cần một đôi tai lắng nghe những tâm sự của anh và cần một bờ vai cho anh làm điểm tựa hay không? Còn em ở đây này, em vẫn luôn bên anh, vẫn dõi theo từng bước chân của anh. Hãy mạnh mẽ lên anh nhé.