Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Mê muội cùng Cự Giải đắm say



Cự giải là tiên nữ, là nữ thần, là nàng thơ của nghệ sĩ bao đời nay. Nàng nửa thực, nửa mơ, khiến ta ngây ngất và đắm chìm trong đôi mắt của nàng.Mọi người thường thích dựa dẫm vào Cự giải và bị nàng thu hút bởi sự dịu dàng duyên dáng đến ngẩn ngơ. Nàng là người con gái sẽ đặt gối sau lưng bạn nếu bạn mỏi, đọc thơ để bạn bớt lo âu và quan tâm đến từng chuyện vụn vặt nhất làm bạn cau mày. Khả năng thiên bẩm của nàng là giúp đỡ và chữa lành vết thương của những trái tim cô độc.



Cự giải duyên dáng và lôi cuốn người khác bằng việc chăm sóc và quan tâm họ. Nàng mềm mại, dịu dàng và đầy nữ tính. Thế nhưng chuyện tình của nàng lại là một câu chuyện phức tạp, khác biệt và dai dẳng. Nàng có thể tìm được một người đàn ông mà nàng muốn, nàng biết cách giữ người mình yêu, thế nhưng nàng hoàn toàn không có khả năng từ bỏ người đàn ông không phù hợp với mình. Cuối cùng, nàng chấp nhận giữ một mối quan hệ cũ rich, chán ốm và đều đặn vì không dám dứt bỏ công sức nuôi nấng tình cảm của mình suốt mấy năm.

Khi nàng đang say đắm trong tình cảm thì thật chẳng có ai có thể sánh bằng Cự giải. Nàng chăm sóc, chiều chuộng, lo lắng và quyến rũ người đàn ông của mình chậm rãi, đầy tinh tế. Nàng xây dựng một mái nhà, một tổ ấm, một chỗ dựa bình an vững vàng . Nàng xoa dịu những lo âu của người tình bằng mật ngọt quyến rũ, tinh tế và cả dục cảm.



Phụ nữ Cự giải là một tay chơi có hạng trong các ván cờ tình cảm. Nàng là cao thủ trong việc nắm lấy người đàn ông của mình trong lòng bàn tay và khiến họ yêu nàng say đắm mê muội. Nàng biết cách là một chủ nhà tuyệt vời, với tài nấu nướng tuyệt hảo sẵn sàng chiều các vị khách của mình. Nàng là mẫu phụ nữ sẽ làm người ấy của mình say đắm và thỏa mãn từ ngoài đường đến trên giường..

Cự giải thu hút những người đàn ông xung quanh mình như ong chúa thu hút các ong thợ trong tổ vậy. Nàng có khả năng tỏ ra yếu đuối đủ để khiến các chàng trai muốn ôm lấy và chăm sóc nàng, nhưng nàng cũng hết sức nhạy cảm và tự chủ đủ để quan tâm và làm chàng cảm thấy được chăm sóc.

Nếu chỉ nhìn bên ngoài, sẽ chẳng ai có thể biết được bí mật và lợi thế về chuyện chăn gối của nàng Cự giải. Nàng không quá vồn vã, nàng thích nhử người ấy , co kéo và luôn là người ngầm cầm cương trong chuyện ấy. Chẳng mấy chốc, người đàn ông của Cự giải sẽ là kẻ phải sớm đầu hàng trước sự quyến rũ bí ẩn của nàng. Nàng không phô trương khả năng của mình, mà bộc lộ nó đầy tinh tế dưới ánh mắt biết nói và cái phẩy tay đầy ý nhị. Chỉ cần ôm lấy nàng là chàng trai có thể thầm cảm nhận dưới hơi thở nhẹ của nàng, Cự giải muốn nhiều hơn thế.



Nàng Cự giải không thích đàn ông quá hung hãn, thô bạo và luôn giữ một vẻ ngại ngùng, nhạy cảm trong chuyện ấy. Tình một đêm hay bạn chỉ để thỏa mãn nhu cầu không phải là phong cách của nàng. Người đàn ông có thể khiến nàng lên đỉnh là người nhìn ra đặc mặc dù nàng cổ điển và nhạy cảm trong chuyện chăn gối, nàng vẫn muốn được thống trị và chủ động trên giường. Vì thế, đôi khi hãy thử thả lỏng và để nàng dẫn dắt xem sao.

Từ khóa để có thể hiểu được chuyện chăn gối của Cự giải là mâu thuẫn. Nàng có nhu cầu trong chuyện đấy và vô cùng thu hút đàn ông, thế nhưng bên cạnh đó nàng cũng ngần ngại bởi những nguyên tắc xã hội mà nàng tự đặt ra cho bản thân mình. Đối với Cự giải, nàng phải tự tin và cởi mở về chính bản thân mình trước khi có thể dám xông vào và khám phá cơ thể của người mà mình yêu .



Với Cự giải, tình yêu và tình dục luôn đi đồng hành với nhau, và bù đắp cho nhau trong một mối quan hệ. Nàng thích tình yêu có nàng có nhiều ham muốn, cao trào, nhiều hành động chứng mình cảm xúc từ ánh mắt đầy ham muốn của chàng trai đến việc người ấy đè nàng xuống và mang lại cho nàng những tột đỉnh của khoái cảm.

Cự giải thích làm chuyện đấy, nhưng lại sợ hãi khi đánh mất bản thân và kiểm soát giữa những khoái lạc, chính vì thế nàng rất khó có thể lên đỉnh, vì chẳng bao giờ dám thả lỏng bản thân hoàn toàn và để cơ thể chạy theo những cảm xúc thầm kín của mình.

Có thể Cự giải không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện chăn gối, nhưng nàng dễ bị ảnh hưởng và sẵn sàng học hỏi. Đôi khi, Cự giải tưởng tượng khá nhiều về tình dục, từ cảnh hai cơ thể trần trụi bám lấy nhau dưới biển, đến việc đi bộ và những nụ hôn ngọt ngào trên bờ biển vào đêm trăng, hay quấn lấy nhau dưới một tấm đệm lớn,làm tình nhẹ nhàng theo tiếng nhạc và ánh nến.

Người tình của Cự giải sẽ là một người tình dịu dàng, tinh tế, người có khả năng là Cự giải vượt qua những rào cản của chính mình, người có thể thúc đẩy bản năng, thôi thúc và lôi ra con hổ mạnh mẽ đầy quyến rũ bên trong cơ thể nàng. Một người đàn ông có thể đọc được cảm xúc của nàng và nói nó ra thành lời, làm dịu nàng lại với những lời trấn an và âu yếm vuốt ve mỗi buổi tối trước khi ngủ.



(nguồn lovedia.vn)

Tháng 8, năm thứ 25 của đời mình

Tháng 8, năm thứ 25 của đời mình,
Buổi chiều buồn như lá mùa vẫn rụng.
Sáng thức giấc, loay hoay với áo quần xúng xính, ngày thứ Năm của tuần. Công việc như cơn điên lên cơn hớt hải. Ôi tuổi trẻ vùi ngày ở nơi đâu. Cũng sáng, ngồi vào bàn, ly trà gừng ấm nóng, mở lap, online, tìm thấy một người lạ đang chìm nghỉm với cà phê, tháng 8, phố và cô độc. Những miên man lạ lẫm làm tình với nhau, day dứt… Trong đoản khúc nào của bản pop cũ mèm, bầu trời vẫn xanh, mà lòng mình nhiều mây xám. Cảm xúc xáo trộn. Những mối quan hệ buông ra, rơi vỡ tan tành trên nền đời bụi bám. Phù du là đây…
Tháng 8, muốn vác ba lô đi đâu đó, lên rừng, xuống biển, hay chìm vào một quán xá nào đó của chợ đời vài ngày. Một mình. Buông thả. Giũ hết nợ-nần-nguồn-cội. Trút hết lo toan vào xọt rác vệ đường. Thèm một cơn đau đến tận cùng chứ đừng cứ là dai dẳng bào mòn con người ta từng phút từng giờ. Đừng mãi thế, đời mình còn bao khát khao chưa trả hết cho mình. Đừng mãi thế, tuổi xanh còn được mấy mùa…
Ảnh minh họa
Tháng 8, ngày ở chỗ làm, đêm lụi cụi một mình với cơ man chi là linh tinh thứ trong căn phòng của phố. Vài lần hò hẹn. Vài cuộc chia ly_đau… Vài điều nhăng cụi. Vài lời hứa mềm môi thả vào đêm, mưa gió_ nhạt thếch tình. Thèm được lao vào nhau như cái đêm cuối mùa nơi hẻm vắng, ghì lấy nhau cho nồng ngọt buổi tình đầu. Hồn nhiên phủ rêu rồi. Lọng cọng mình, lọng cọng người, lọng cọng giấc mơ xưa phiêu bạt về đâu.
Tháng 8, lòng rung lên những xúc cảm lạ lẫm người. Thức đến tàn đêm vẫn chẳng lý giải nỗi: Vì sao…? Vì sao có quá nhiều người đối xử tệ bạc với chính cuộc đời mình? Vì sao giữa những đủ đầy của ngày đang sống, con người ta đôi lần cũng sẽ và phải thấy lòng mình thảng hoặc trống hoác gió lùa. Chưa và không bao giờ là đủ, cho những mong vọng thời trẻ tuổi.. Đến cuối cùng, chúng ta đang thực sự kiếm tìm điều chi trước ngày về chết. Lẽ nào là lãng quên? Đến cuối cùng, những cánh chim bay bạt gió có tìm được vùng trũng nào của thiên đường hay chăng?
Đôi lần, trong cơn nấc nghẹn của tình người. Những giả trá phơi bày. Được-mất. Hơn-thua. Sang-hèn. Thị phi- nghi kỵ… Lòng buồn quá đỗi. Thế nhưng, vẫn nhớ lời Mẹ dặn, “dù người khác có đối xử với con như thế nào đi nữa, thì, khi thấy người ta rơi xuống vũng lầy, nhất định con phải đưa tay kéo người ta dậy…” Có lẽ bởi cái triết lý dở người ấy, mà cả một đời mẹ lận đận, quay cuồng không thoát nổi chữ “nghèo”… Vòm trời cao rộng. Đường đời dài rộng. mà lòng người chật hẹp đến vô cùng.
Rung động của tháng 8, dệt thành vải lụa, may khăn choàng, quàng chặt nỗi niềm cho ngày Đông của tâm hồn bạc phết. Ngủ đi, những hoang dại người. Ngủ đi, những hoang mang thời xanh trẻ. Ngậm vài viên thuốc “tình” cho thôi khản giọng than van. Chân non bước ngừng ngập nơi ngõ đời. Làm ơn, đừng chạm vào một khoảng trời bưng kín. Làm ơn. Buồn ơi. Đi đi! Cùng tháng 8 dắt díu nhau mà đi…
"Đời vẽ trong tôi một ngày,
Rồi vẽ thêm đêm thật dài,
Từ đó tôi thề sẽ rong chơi...
 
Đời vẽ tôi trong cuộc tình
Đầy những yêu thương giận hờn
Từ đó sớm chiều bâng khuâng...
 
Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó tôi chìm giữa mênh mông...
 
Chỉ có ta trong một đời,
Chỉ có ta trong một thời,
Một thời
Với yêu người mà thôi...
 
(...)
 
Đời vẽ tim em lạ kì
Tình có trong em nhiều mùa
Từ đó thiên hạ quá ưu tư ..."

Tháng ngày hoang mang

Có dạo, đêm nào đặt người xuống tôi cũng mơ thấy những mộng mị, đến nỗi sau đó tôi sợ luôn cả những giấc ngủ; trong mơ bao giờ tôi cũng thấy mình ngồi đó mơ hồ buồn, những nỗi buồn có cơn cớ và cả những nỗi buồn không cơn cớ tôi không nhớ rõ, tỉnh dậy tôi chỉ nhớ trong mơ mình đã từng rất buồn, muốn òa lên khóc nhưng bao giờ cũng nghẹn ứ ở cổ họng, đắng nghét. Thành thử ra đêm nào tôi cũng nằm ngó trân trân lên trần nhà, mường tượng ra khuôn mặt những người tôi thương yêu, quay quần nhớ từ cái thuở nhỏ tí chạy lông nhông theo ba mẹ đến những ngày đi học, tuổi mười sáu trong veo và cả mười tám bồng bột. Nửa đêm tôi vẫn nghe “Mẹ tôi” của Trần Tiến, đúng là tôi chưa già nhưng vẫn có những khoảng ngồi “ngơ ngẩn nhớ ngôi nhà xưa”, tuổi trẻ của tôi là những tháng ngày hoang mang, dang dở, có hôm chỉ muốn gọi điện về cho mẹ, khóc nức lên “Con muốn về…”.
Ảnh minh họa
Hôm qua, 8h30 tối tôi đạp xe một đoạn đường dài ra nhà sách, mặc bụng đói meo và nỗi buồn quất vào mặt đau rát, kết quả là cuốn sách tôi định mua đã xuất bản nhưng chưa có mặt ở nhà sách Hà Nội. Tuổi trẻ của tôi bồng bột và dại khờ như thế. À, bồng bột và dại khờ là tôi thuở mười tám, đã thích là tôi sẽ làm cho bằng được, dầu cho mình phải chịu đau đớn đến mức nào. Hôm qua, tôi thấy tôi của tuổi mười tám, cái tuổi lì và bướng bỉnh theo đuổi thứ mình yêu đến cùng mặc ai nói sao chăng nữa. Nửa đêm về, tôi ôm mặt khóc rưng rức, tôi của tuổi bao nhiêu sẽ lại nồng nhiệt và ham đời như thế?
Hôm nay, tôi nhớ ra mình đã qua tuổi hai mươi được một năm sáu tháng, có nhiều hôm hoang mang khi bất chợt nhận ra dường như mình không thuộc về bất cứ nơi đâu ở cõi dương gian này, không thuộc về căn phòng này, góc quán này, thành phố này, và, cả yêu thương này. Tôi của tuổi mười tám, có thể day vạt áo anh khóc những hôm buồn. Tôi của tuổi hai mốt, những khi tuyệt vọng, tôi không biết phải làm gì.
Đi đâu cho hết những tháng ngày hoang mang của tuổi trẻ?

Gửi chị - người đang quen!

Khi ai đó im lặng, khi ai đó mỉm cười, hay đơn giản chỉ là một ánh nhìn khác lạ, cũng đủ để cho người ta biết được những gì đang diễn ra, cũng đủ để cho ai đó hiểu cuộc sống giả tạo hòa lẫn với buồn vui như thế nào.
Nhiều khi trong lòng bỗng trỗi lên những điều khó tả, những thứ chẳng thể nào có thể nói ra được bằng lời. Cuộc sống bon chen, cuộc đời nhiều gai góc. Sao mà người với người lại nỡ đánh mất nhau!
Không thể nói mối quan hệ này là thân thiết, nhưng em cũng không mong đơn thuần chỉ là điều gì đó mập mờ như những người bạn qua đường vô tình mà đánh rơi tiếng nói.
Ừ thì em là một đứa con gái sống nội tâm, nhút nhát, ít nói, ít tiếp xúc với người khác. Đơn giản bởi em không tìm thấy điểm chung gì ở họ. Với em, có lẽ một mình và lặng bước đó đã trở thành một người bạn, một người bạn rất thân. Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, ai cũng có quá khứ, và những nỗi lo toan. Sống bên gia đình là điều mà đa số ai cũng khát khao. Tự lập ư, điều này không dễ, những cũng chẳng khó. Cứ như thể nó đã trở thành cán cân giữa cách sống và lẽ sống ở đời. Bấp bênh, chơi vơi, và thăng bằng khó giữ.
Để hiểu được một con người không phải là điều dễ dàng, nhưng chị biết không, đôi khi đâu cần hiểu, chỉ cần cùng đồng điệu về tâm hồn, cùng biết cách cho đi những tin yêu và quý mến, thì mọi thứ sẽ trở nên rất dễ dàng.
Tình bạn, thứ tồn tại không dài cũng không ngắn, cái khoảng thời gian ấy được đo bằng những sẻ chia. Em không biết ta làm bạn được với nhau trong bao lâu, nhưng em tin và hi vọng, tình bạn ấy, tình chị em ấy sẽ luôn đẹp! Ừ, em không như những người bạn khác của chị, có lẽ em một mình một thế giới chăng? Em nghĩ sẽ chẳng ai hiểu nổi em, vì em đôi lần cũng không hiểu nổi chính em nữa là...
Cái quen biết, không dễ dàng gì được đánh một dấu vạch, bởi khi tiếp xúc, thì đâu ai biết được cuộc nói chuyện có thể kéo dài được bao lâu. Bạn thì nhiều, nhưng thử hỏi có mấy ai là tri kỉ?
Người em đang quen à, là chị đó, một người chị mạng ảo, nhưng lại thật vô cùng. Chị ngoài đời, và chị trong thế giới ảo hư vô. Hãy sống những tháng ngày tràn ngập những niềm vui, cười thật nhiều, và hãy mạnh mẽ như những gì em đã và đang tưởng tượng về chị. Khó gần, lạnh lùng và mạnh mẽ! Em không biết chị có đọc được dòng này không, nhưng em vẫn luôn cảm ơn chị về tất cả!

Thêm nữa ngày hôm qua

“Thời gian trôi đi, thị hiếu thay đổi, con người thay đổi. Người ta bắt đầu nghe những thứ nhạc khác. Những bài hát mới ra đời thay cho những bài hát xưa dần chìm vào quên lãng. Nhưng có đôi khi, trong một quán café vắng hay trong một siêu thị đông đúc, những bài hát xưa cũ ấy lại bất ngờ vang lên. Những nốt nhạc quen thuộc níu chân lại khiến ta bồi hồi xao xuyến. Những cảm xúc ngọt ngào và cay đắng đong đầy khiến ta mỉm cười và nước mắt rưng rưng ở khóe mi. Thật kì diệu khi chỉ một bài hát có thể khơi gợi nhiều cảm xúc đến vậy!”
Một buổi sáng yên bình, khi màn đêm khép lại cùng những kí ức đã gói gọn sẵn sàng ngủ yên, tôi bất ngờ nghe được một bài hát. Xao xuyến, bồi hồi, một chút rung động khẽ lay tâm hồn, bài hát với giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng gợi nhớ những kỉ niệm khi xưa. Khi ấy, tôi còn là một đứa trẻ.
Sài Gòn năm 2002, những bỡ ngỡ đầu tiên khi tôi đặt chân đến một nơi đầy xa lạ, làm quen với cuộc sống mới. Thoáng ấm lòng khi nhớ lại giây phút bố mua tặng tôi một chiếc đài xinh xinh chỉ bằng bàn tay người lớn. Đêm đêm tôi nằm ôm ngủ với những giai điệu quen thuộc, thiết tha cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, tôi trải lòng theo từng nốt nhạc. Sayonara, Because I love you, Big big world… từng câu, từng chữ hằn sâu trong tâm trí, cuộc sống trôi qua thật đẹp! Tôi nhớ như in những buổi chiều đạp xe lên nhà sách, lén chép lại lời những bài hát tôi yêu và cũng chính góc nhà sách quen thuộc ấy, ngày ngày tôi dành tiền ăn sáng để mong những chiều thứ 7 có thể tự tin dạo qua quầy băng đĩa rồi tối tối lại thả mình hòa vào dòng nhạc bất tận. Tuổi thơ với cuộc sống và niềm hạnh phúc nhẹ nhàng, nỗi buồn hay cô đơn dường như tan chảy, hòa vào từng giai điệu tha thiết ấy. Có lẽ âm nhạc là bảo vật diệu kì của tạo hóa, thế giới tràn ngập yêu thương khi những nốt nhạc len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm trí, dù đang vui cười, suy tư hay buồn bã. Âm nhạc gợi lên từ sâu thẳm trái tim những nỗi niềm riêng, đánh thức khát vọng như đang ngủ quên giữa những lo toan cuộc sống và khơi dậy cả một trời ký ức tuổi thơ.
“…Those were such happy times and not so long ago
How I wondered where they'd gone
But they're back again just like a long lost friend
All the songs I loved so well…”
Thoáng một chút buồn, một chút suy tư, tiếc nuối, chắc hẳn là tiếc những năm tháng đã qua, những điều đã vô tình đánh mất, vô tình bị lãng quên. Cuộc sống xoay vòng kéo theo mọi thứ thay đổi, ai đó sống khác mọi người vì cứ mãi nhìn về góc trời riêng. Yesterday once more. Cuộc sống này bạc nhỉ, người người vội đến rồi vội đi, vội yêu thương rồi vội nhạt nhòa, ngày lại ngày lướt qua nhau vô thức đến lúc bất chợt chững lại khi vô tình được khơi dậy những gương mặt, ánh mắt thân quen. Phải chăng quá khứ ngọt ngào nhất là khi nó đã mãi xa hoài tay với, điều bình dị trở nên tuyệt vời nhất khi ta dành cho nó niềm khát khao mãnh liệt. Thật kì lạ, cùng một con người, một suy nghĩ, có lúc ta thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui, cũng có lúc ta lê trái tim rệu rã trên con đường mòn đi lật tìm kí ức, lại có khi cô đơn bao trùm lên hạnh phúc, ta lẻ loi giữa hàng triệu con người. Yesterday once more, làn gió mới giữa chuỗi ngày khô khan với cô đơn và nỗi hoang mang bất tận, bài hát làm sống lại trong tôi những yêu thương vô tư nhất của những ngày thơ bé. 

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Viết cho những năm tháng tuổi trẻ



Cách đây của rất nhiều năm về trước, có một cô gái với biệt danh: “Vàng anh” đã vướng phải một scandal “khủng khiếp”. Bị dư luận ném đá, bị chỉ trích nặng nề. Tôi vẫn nhớ những giọt nước mắt của cô ngày đó. Mọi người nói cô “giả dối” nhưng tôi tin những giọt nước mắt ấy là thật. Nhưng giọt nước mắt thay cho những nỗi đau không lời... Cô đau khi bị người yêu phản bội. Cô đau khi chỉ trong chớp mắt, cả xã hội quay lưng và đẩy thẳng cô xuống vực sâu không thương tiếc. Ngày ấy, cô còn rất trẻ.....

Cũng cách đây vài tháng, mạng xã hội bỗng dưng nóng lên vì một cô gái. Cô ấy xinh đẹp và đầy quyến rũ. Cô ấy đốt cháy biết bao ánh nhìn thèm thuồng của bọn đàn ông và làm chị em phải trợn mắt mà thầm ganh tị với vòng 1 đẫy đã. Chỉ có điều cô ấy hơi “lố”. “Lố” trong những video tự quay. “Lố” trong sự thể hiện quá đà đến vô văn hoá. “Lố” trong việc trơ trẽn phô mà không ngượng... Rồi mọi người hùa nhau xem, hùa nhau “chửi”, hùa nhau vùi dập cái sự “Lố” đến gai mắt cộng đồng Việt. Một đấu một còn thừa sống thiếu chết. Một mà đấu với hàng vạn người thì chỉ có từ chết đến bị thương. Bị cái tát quá đau của dư luận. Cô ấy “tỉnh”. Ngộ ra cái sự “ngông” đầy sai trái. Cô gái ấy ắt từng mơ về vầng hào quang showbiz. Những viễn tưởng đẹp đẽ của tuổi trẻ đôi mươi. Ừ thì! Cô gái ấy cũng còn rất trẻ....




“Vì tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại” nên ta đi qua tuổi trẻ với sắc xuân kiêu kì. Ta thể hiện, ta bản lĩnh, ta “cháy” hết mình với đam mê, hoài bão và ước vọng. Nhưng đừng hy vọng ta sẽ không thất bại, không sai lầm. Cuộc đời nào mà chẳng có giông tố, quan trọng là ta phải cố mà vượt qua. Sẽ đau lắm khi ta bị dè bỉu chỉ trích. Sẽ khóc đấy, sẽ ngã khuỵu đấy nhưng hãy can đảm mà đứng dạy. Bill Gates có nói rằng: “Mọi người sẽ không bao giờ ngó ngàng đến lòng tự trọng của bạn, điều mà họ quan tâm chính là thành tựu mà bạn đạt được. Do đó, trước khi có được những thành tựu thì bạn đừng nên quá chú trọng hay cường điệu lòng tự trọng của bản thân mình lên”. Trở lại với cô gái “Vàng anh” ngày nào, giờ đây cô ấy đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Một người xinh đẹp, tài năng và cực kỳ quyến rũ. Chính cô – chứ không phải ai khác, đã đem đến cho mình một cơ hội: được tái sinh trong quá khứ bùn lầy. Và giờ cô bay lên như con phượng hoàng kiêu hãnh. Rồi chẳng còn ai màn đống “tro tàn” thuở xưa... Còn về cô gái kia, dù nhận thức sai lầm khá muộn màng. Nhưng ông bà có câu: “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh kẻ chạy lại” Việc cô cần làm bây giờ là thôi lên mặc báo mà “rên rỉ”. Phí lắm, phí cho thời gian, phí cho cả người đọc lẫn người kể và phí hoài cả sắc xuân chẳng đợi cô ngoài kia....




Đời người nói ngắn không ngắn. Nói dài không dài. Vậy sao ta cứ phải tiếc nuối cho những dĩ vãng không thể vãn hồi. Hãy cứ ước mơ cho tương lai sáng sủa. Nhưng đừng há miệng mà chờ sung! Phải biết phấn đấu, phải miệng nói tay làm. Phải “dám” sống thì bạn mới thành công!

Cuộc đời là những cuộc chỉ len rối rắm. Hãy đan cho mình chiếc áo thành công. Để khi khoác lên người bạn có thể tự hào mà nói: “Tôi đã thất bại, đã từ bỏ nhưng tôi đã nỗ lực. Tôi thành công!”.

Quà sinh nhật đầu tuần: Tính cách yêu theo ngày sinh từ 26/8 - 1/9

Xử Nữ vốn vẫn hay được coi là “ông cụ non” của vòng tròn Hoàng Đạo. Tuần này chúng ta thử ngó nghiêng xem những tên khó tính này yêu như thế nào nhé !!

26/8: Xử Nữ lạnh lùng
Những bạn sinh vào ngày này mặc dù bên ngoài có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng ẩn sâu bên trong là trái tim ấm áp và dễ bị tổn thương. Những cảm xúc thật của bạn chỉ được bộc lộ khi đã hiểu tường tận về đối phương. Ngay cả trong chuyện tình cảm, bạn cũng thật khó hiểu và cứ luôn là ẩn số với người kia. Tuy nhiên, khi đã vượt qua được mọi nghi ngờ và lo lắng, bạn là người vô cùng chu đáo, quan tâm. Khi cảm thấy an toàn và thuộc về một mối quan hệ thân thiết, bạn sẽ trung thành, và sẵn sàng hi sinh. Tuy rằng sẽ có chút hơi dựa dẫm quá vào mối quan hệ.

27/8: Xử Nữ ấm áp
Bạn mang trái tim ấm áp và nhạy cảm. Chính sự nhạy cảm đó khiến cho một mối quan hệ gần gũi, thương yêu là ưu tiên hàng đầu với bạn. Phần lý trí trong bạn khao khát một nửa kia chín chắn và thông minh. Khi tìm thấy tình yêu mong đợi, bạn sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì người kia. Nếu cô độc một mình trong cuộc sống, bạn có lẽ sẽ rút lui vào thế giới tưởng tượng phong phú của bản thân, nơi tình yêu chính là điều quan trọng nhất. Là một người lãng mạn, bạn dễ có xu hướng yêu một “giấc mơ” cũng như một con người thật sự. Khi thực tế không đáp ứng được mong chờ của mình, bạn vô cùng thất vọng và sẵn sàng tiến tới cùng một người tình khác.

28/8: Xử Nữ tràn đầy năng lượng
Bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của bạn là sức sống mãnh liệt và tràn đầy năng lượng. Nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy bị giằng xé giữa tình yêu và tự do cho riêng mình, hay là giữa sự độc lập và mong muốn giúp đỡ người khác đương đầu với vấn đề của bản thân. Vốn là người thích chăm sóc người khác và dễ đồng cảm, bạn rất nghiêm túc với những gì mà mình đã nhận trách nhiệm. Tuy nhiên, bạn có thể trở nên quá khắt khe, hay chỉ trích và phán xét. Ngoài ra bạn thường tìm kiếm những người hay tình huống bạn nghĩ cần phải được cải thiện. Những rắc rối thật sự có thể nổi lên trong mối quan hệ nếu bạn thấy cần phải giúp người yêu của mình, bằng cách biến anh ấy hay cô ấy thành hình mẫu lý tưởng của bạn.

29/8: Xử Nữ nghiêm túc
Những bạn sinh vào này ngày này cực kỳ nghiêm túc với những gì đã cam kết. Sự hy sinh và chung thủy của bạn cũng là yếu tố quan trọng nhất trong các mối quan hệ. Với một người thân thiết, bạn tình cảm, kiên trì, chu đáo và ân cần. Bạn cho người đó thấy bạn quan tâm đến anh ấy/cô ấy nhiều đến mức nào bằng cách trở nên có ích và luôn là chỗ dựa tốt với đối phương. Có thể trong lĩnh vực nào đó, có những người thú vị hơn, nhưng khó ai có thể vượt qua bạn về độ đáng yêu và đáng tin cậy. Bạn có xu hướng cho rằng ai cũng ngăn nắp và kĩ tính như bạn, nhưng mặt tiêu cực có thể là bạn đang cố gắng sắp đặt cuộc sống của người khác đấy.

30/8: Xử Nữ thiếu niềm tin vào tình cảm
Thiếu lòng tin vào tình cảm khiến những bạn sinh vào ngày này có thể rất khó mở lòng đối với người khác. Tuy nhiên, một khi đã đặt niềm tin, bạn là một người đồng hành chu đáo và hay quan tâm. Trong chuyện tình cảm, bạn lãng mạn và đầy lý tưởng. Với bạn, sự đồng hành và tình bạn cũng quan trọng gần như tình yêu vậy, do đó, bạn cần một người có thể cùng chia sẻ kiến thức với mình. Nhưng một mối quan hệ gần gũi quá mức cũng có thể trở thành vấn đề bởi bạn cần không gian cho những sở thích của riêng mình. Dù thích tiệc tùng và tán tỉnh linh tinh, bạn thật sự cần sự an toàn của mối quan hệ tình cảm bền vững. Một khi tìm được một nửa đích thực của đời mình, các bạn hẳn sẽ giành cả cuộc đời bên nhau.

31/8: Xử Nữ hay chỉ trích
Trong tình yêu, bạn cần một người có thể khiến bạn cảm thấy vui vẻ và được trân trọng. Bất chấp bản tính ưa chỉ trích, bạn rất nhạy cảm khi bị nhận xét và rất dễ bị tổn thương. Nếu cảm thấy không an toàn, bạn có xu hướng trở nên bồn chồn và bảo vệ những người mà mình yêu thương một cách thái quá. Tranh cãi và bất đồng khiến bạn mệt mỏi. Trong khi cố gắng cân bằng cảm xúc của mình, bạn có thể sẽ cố che đi những cảm xúc tiêu cực. Tuy nhiên, những cơn giận bị ghìm nén có thể khiến bạn trở nên xa cách hơn với mọi người xung quanh. Khi tìm được sự an toàn và thỏa mãn mà bạn mong muốn có được trong một mối quan hệ, bạn tràn đầy tình yêu, chu đáo, chung thủy và quan tâm.

1/9: Xử Nữ nhiều mâu thuẫn
Những người sinh vào ngày này thường xuyên rơi vào tình trạng bị giằng xé dữ dội giữa hai thái cực. Khi bên tình yêu xúi giục bạn lao vào một mối quan hệ mới, thì phần cẩn trọng trong suy nghĩ trong bạn lại muốn bạn chắc chắn hơn. Trong tình yêu, bạn rất ân cần và thương yêu đối phương. Bạn thể hiện sự quan tâm của mình bằng những hành động đáng tin cậy và sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào. Tuy nghiên, đôi lúc bạn cũng hơi quá khó tính, phán xét người khác và có xu hướng sẵn sàng bộc lộ quan điểm khi mọi thứ không như cái cách bạn nghĩ họ nên làm. Tuy nhiên, cái tôi của riêng bạn, là khá mong manh yếu ớt. Bạn chỉ nên đưa ra lời khuyên cho người khác chứ đừng bắt họ phải làm theo.

Muốn giữ cho riêng mình

Có những thứ tôi đã quên vì thời gian, vì cuộc sống xô bồ vì đôi lúc tôi hời hợt và cũng vì những thứ đó không quá quan trọng.
Có những thứ dù tôi nói quên nhưng chắc chắn chẳng bao giờ tôi quên được. Nó cứ mãi ở lì trong trái tim và trí não của tôi nhưng tôi lại muốn lừa dối mọi người rằng nó không còn tồn tại nữa. Tôi có giả dối ít nhiều đấy nhưng chỉ là tôi muốn mình bớt trở nên đáng thương đi một chút mà thôi.
Đôi lúc giật mình và thổn thức vì một số thứ, vì một số người.
Hình: Internet
Thỉnh thoảng lại không còn thích sống, cứ nhập nhằng, cứ mông lung để rồi không biết vì sao lại tưởng tượng về giai đoạn đằng sau khoảng sống. Liệu có một thế giới khác không sau khi người ta mất đi? Thế giới đó sẽ như nào? Tốt hơn hay tồi tệ hơn cuộc sống này? Không biết và không có một tiền lệ nào để níu với nhưng cứ miên man nghĩ thế thôi. Chẳng để làm gì, chỉ là thuyết phục bản thân ít ra khi quá mệt mỏi ta có thể thôi sống kiếp này và viết tiếp câu chuyện đó ở kiếp sau. Nghe chừng nó hơi giống như từ bỏ nhưng vẫn còn tiếc nuối nên tự vẽ đường để trốn chạy và an ủi bản thân hãy cứ bình thản đi vì không sống thì chết mà chết chưa chắc đã là hết.
Lắm lúc ê a nhớ vài thứ xưa cũ và những còn người dù “cũ” nhưng còn lắm “xưa” mới tìm được, mới kết bằng hữu mới da diết về nhau. Có những người ta gặp họ trong đời là để họ rời xa ta nhưng rời xa không phải là lãng quên mà rời xa chỉ là để ta biết ta đã từng có họ. Có thể hạnh phúc nắm giữ trong tay đã đánh mất vì nguyên nhân nào đó nhưng ít ra đôi khi nó cũng an ủi rằng ta đã từng có để có thêm động lực mà đấu tranh, mà kiếm tìm, mà tiếp tục bước đi để biết đâu trong khoảng sau cuộc đời ta có lại hoặc ít ra có cái mang lại hạnh phúc tương tự.
Nhiều khi buột miệng mắng mỏ ai rồi lại dằn vặt vì yêu thương còn lắm, nỗi nhớ vẫn đầy mà tim thì không còn thích những dật dờ chờ đợi, những hời hợt, mập mờ. Đôi khi tim đã thiết tha yêu rồi mà lí trí cứ một mực khăng khăng chỉ là chút mơ hồ mông muội. Để rồi khi đi thêm một bước nữa, nhận ra nỗi đau sinh ra từ “nỗi nhớ những thứ mập mờ”. Đôi khi lí trí và trái tim không đồng điệu rồi gây ra tổn thương. Ai biết được, có thể là số mệnh buộc ta phải tao qua những nỗi đau xô lệch như thế.
Hình: Internet
Thỉnh thoảng lơ mơ thèm những điều mà vốn nhắc mình khôngđược chạm tới. Rõ ràng đã tự biết là không thuộc về mình nhưng thói thường vẫn thế càng không phải của mình nhưng hút mắt mình, hút tâm mình thì sẽ xô bồ muốn có. Có để rồi sao? Để rồi sợ hãi, để rồi không hợp lại tự để nó tuột đi để rồi còn lại chỉ là một khoảng trống trong tim dù đè nén mãi cũng không lấp đầy.
Cũng lắm đêm, tôi vật vờ chống chọi mong giấc ngủ quyến rũ mình nhưng cứ tỉnh táo đến đáng sợ để rồi cuống cuồng muốn có ai bên mình nhưng lục tìm mãi vẫn cứ cô đơn nên cảm thấy sự lạnh lẽo bao lấy mình thật chặt. Lạnh lẽo, cô đơn bóp chặt lấy trái tim ngập ngụa trong sợ hãi.
Tôi, vốn là kẻ mạnh mẽ và vui tươi trước mắt mọi người. Tôi, cô gái trẻ căng tràn nhựa sống nhưng không có nghĩa luôn luôn là thế. Ai chẳng có cho riêng mình một góc khuất, những khoảng tĩnh. Có những thứ tôi muốn ném ra khỏi cuộc đời và đã ném đi. Có những thứ tôi muốn cho đi với tất cả sự hào phóng nhưng đôi khi tôimuốn giữ cho riêng tôi1 thứ gì đó. Thứ gì đó để tôi không thấy mình hời hợt và vô tư đến vô tâm. Thứ gì đó để tôi tự sưởi ấm cho riêng mình. Và cũng có nhiều thứ gì đó tôi giữ lại trong lòng để không khiến mình mơ tưởng và bị nhấn chìm vì những mơ tưởng đó.
Chỉ là đôi khi, tổn thương thật nhiều nó sẽ đẽo khắc vào trái tim rồi in hình trong tâm trí những thứ gọi là "niệm". Niệm đấy là cho ai? Cho chính tôi thôi, để nhắc nhớ đừng đau thêm lần nữa vì những thứ được gói gém quá kĩ nhưng thực chất chỉ là những kết cấu rời rạc không có ý nghĩa.
Vì tất cả, tôi niệm cho mình một khúc cuối trong cái ê a của nỗi nhớ đôi khi kéo về làm tim  buốt tê. Ừ, thì bởi vì hình như tôi đã lớn, lớn trong cả suy nghĩ lẫn cảm xúc.
Có nhiều điều dù muốn tôi cũng không quên được nên tôi giữ cho riêng tôi.

Ngày lặng gió

Lang thang nơi phương trời vô định. Bất chợt nhận ra không còn gió thoáng qua...
Lại một hôm nữa, bình yên lạ...
Ngày ấy gió thổi, thênh thang qua từng nẻo đường, đơn độc qua từng cơn phố, lẳng lặng nơi sân trường hiu quạnh, chỉ còn mình ta... và gió.
Lá trên cao rơi rụng chạm nhẹ xuống nền đất mang mùi hương bình dị mà quen thuộc. Gió lướt ngang, những chiếc lá xanh mơn mởn vốn ngả sang màu vàng úa thi nhau lao xao như gợi lên bước đi của gió. Lúc ấy, trong gió hiện lên ý muốn ích kỉ muốn được tồn tại mãi mãi. Gió ích kỉ cần người ta biết đến gió đang hiện hữu. Gió ích kỉ mang theo nỗi buồn man mác thổi vào lòng người, nơi tâm hồn mang đậm niềm hi vọng. Chờ đợi... mà không biết đang chờ đợi điều gì? Như vô thức, ta vẫn mong chờ...
Nơi cơn gió lạ nào thoáng thổi qua, ta ngừng bước đi miên man lặng yên theo cơn gió ấy. Lòng ta không thôi khắc khoải, cơn gió ấy khiến ta dừng chân, cơn gió ấy khiến ta phải đợi chờ, cơn gió ấy làm trái tim ta rạo rực. Ta như mất phương hướng, ta không rõ những cảm xúc xâm chiếm cõi lòng, ta thấy bản thân bị sao nhãng. Có gì đó bắt ta phải ngừng lại, và đợi chờ. Hi vọng để rồi thất vọng, hi vọng rồi cũng tan vào hư vô. Ta dại dột, ngốc nghếch, ta hối hận đã gặp gỡ cơn gió ấy. Trái tim ta, tâm hồn ta, lý trí yếu mềm này chỉ mong gió đừng thổi.
Ngày lặng gió, sẽ là những chuỗi ngày gió không kề bên. Ta đơn độc, cô quạnh, tiếp tục cuộc hành trình dài vô tận phía trước. Yêu thương mong manh, nỗi buồn thấm nhuần tâm can ta cất giữ trong gió. Nay tất cả ùa ạt trở lại, vô tình xâu xé tâm hồn ta. Ta rối bời, sợ hãi. Ta tự hỏi khi gió lặng, ta tồn tại như thế nào đây?
Ngày lặng gió, ta tìm về thuở ngây ngô hồi ấy. Lại mải miết chạy đua với cuộc sống tập nập, sự đời trần trụi lắm gian truân. Khoảng lặng dành riêng khi đứng trước gió, sẽ trở thành khu phố ồn ào náo nhiệt. Chạy đua với thời gian, với xã hội bao la.
Yêu thương rồi sẽ tan biến, sự quan tâm, chăm sóc, ánh mắt lặng lẽ dõi theo rồi cũng mờ nhạt. Ừ thì gió không còn thổi nữa, ta trở lại với những cảm xúc không tên. Ngày lặng gió, liệu có tồn tại chút dư âm nào còn nhớ đến ta không?
Gió ích kỉ không muốn bị quên lãng sở dĩ đến một lúc nào đó gió chỉ còn hiện hữu trong tâm tưởng mỗi người. Gió đơn thuần mong rằng trở thành một phần quan trọng nào đó mà thôi.
Hồi ức về những kỉ niệm xa xăm... Về nơi gió ngừng thổi...

Tháng Tám, ngày hai mươi chín...

Tháng Tám, ngày thứ hai mươi chín...
Những lần họ quay lưng về phía nhau là có thật. Gã chẳng biết người có vui không, chứ gã thì rầu rũng ruột. Sướng ích gì đâu kiểu ngồi cafe một mình. Buồn buồn. Tủi tủi. Nhấm nháp ngày dài trôi miên man.
Không trách cứ. Bởi lẽ gã chưa bao giờ như thế. Dành hết im lặng về im lặng. Người với người, thương nhau, hiểu nhau, ai để vậy bao giờ? Cứ lênh đênh trên dòng ngày dậy sóng. Rồi mai mốt, gã tin rằng: người với người ắt lại về lại với nhau. Với chữ duyên còn đọng. Cho nên, chẳng lý do gì khiến gã phải đào bới hiện tại. Gã cứ kệ. Mặc kệ nó đi. Dù gã biết, mình buồn.
Tội nghiệp gã. Tội nghiệp hai mươi chín ngày của gã. Tội nghiệp sự tất bật của gã. Tội nghiệp cho lo toan của gã. Mà gã tội nghiệp thì được gì? Gã phải sống. Phải thở. Phải lo toan để thôi không còn tất bật. Gã phải đi tới được đoạn đường mà gã giấu tiếng cười khanh khách ngày xưa. Gã tới để thăm hỏi thôi, rồi quay về cũng được. Có lẽ vì cố gắng đến đó, mà gã trở nên tội nghiệp.
Từ khi nào đó, gã dễ tủi thân. Dễ ứa nước mắt. Dễ than vãn. Dễ thổ lộ. Gã thấy mình dễ dãi vô tội vạ. Mà cái ngộ đời, sau những lần dễ lòng đó gã thấy lòng mình nhẹ tênh. Cứ như trút được nước xuống sống. Cứ như thuyền dẹp được sóng. Không phải gã biện minh. Nhưng thật lòng là như vậy.
Tháng Tám, gã còn ngày mai và ngày mốt. Đương nhiên là còn cả ngày hôm nay. Chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng, gã không ngại. Không thể nhắm mắt, rồi mở mắt nhìn tháng Tám trôi qua như vậy. Không. Không thể.
Cafe, như thế nào thì mới gọi là ngon? Gã bắt đầu ngại ngần với những lần nhăn mặt của mình trước đây. Sáng nay, gã tự hài lòng với ly cafe hòa tan. Tự cười và băng bó vết thương của mình. Ran rát. Nhưng thấy thấm thía và xứng đáng.
Ừ, chẳng có dòng sông nào giống dòng sông nào. Độ ngọt, lợ cũng khác nhau. Dòng chảy cũng không giống nhau. Thì tất nhiên, con sóng có xô vào những bến bờ khác nhau cũng là chuyện thường tình... Và, không có dòng sông nào bình yên. Nên, một ngày kia, lỡ như sóng có tình cờ dâng có lẽ cũng không có gì đáng gào thét.
P.s: Lâu rồi, không ai nhắc chữ "Vô Thường". Vậy thì sáng nay, mình nhắc lại. Coi như nhân sự kiện hôm nay thấy cafe hòa tan thơm ngon...!
Chào cậu, tháng Tám ngày thứ hai mươi chín

Biển và gió

Một màu xanh biếc từ hướng nhìn xa xăm, một màu xanh hiền hòa phẳng lặng, một màu xanh sâu thẵm, và cô độc.
Biển rì rào thổi đưa từng đợt sóng cuộn trào, cơn sóng nhỏ hòa trộn vào nhau lan ra cả một vùng biển rộng bao la. Kết cấu lặp đi lặp lại một chuỗi liên hoàn không dứt. Tự hỏi những con sóng xô bờ, vồ vập nên khi nào ngừng lại? Để có cảm giác biển đang yên nghĩ, để cho yêu thương vơi dần, để tâm hồn không còn vướng bận, để trái tim không bị ràng buộc, siết chặt.
Sóng biển mãi gợn buồn từng cơn, gió cứ lặng lẽ thổi từng đợt. Giữa khung trời bao la ấy, là nơi có biển, có gió. Gió không thể nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận. Biển hiện rõ mồn một, vốn có thể nhìn xuyên thấu. Nhưng biển và gió, đều tồn tại vô hình những nét rất giống nhau. Bao la và đơn độc.
Những con sóng xô bờ, dập dìu làm ướt đôi chân ai, cuốn trôi những gì viết trên bãi cát mềm. Dẫu tâm can vốn rõ nỗi buồn nào có thể dễ dàng tan biến, một làn sóng nhỏ sao có thể ngưng nổi nét ưu sầu kia? Để sóng cuốn trôi, để những ký ức không tươi đẹp một ngày nào đó sẽ tan biến, để biển hòa cùng gió thổi bay nỗi buồn vào một phương trời nào đó, xa xôi nơi vô cực, nơi không còn đau thương.
Biển bao la muôn trùng cách trở, gió vội vàng phiêu dạt muôn nơi. Kẻ lãng du dừng chân trạm ngừng mênh mông xa lạ, hai vật thể, hai tâm hồn cô độc bắt gặp nhau giữa ranh giới riêng biệt không trung và mặt đất. Một kẻ vốn chỉ biết đến tự do và một mình như gió, nay lặng yên bên biển chẳng thể nào rời xa. Phải chăng gió đã tìm thấy lẽ sống của đời mình? Trước biển gió không bao giờ ngừng thổi? Là biển, sức mạnh vô hình đã có thể giữ chân kẻ điên cuồng hối hả không mục tiêu kia. Là gió, cuồng phong lắm lúc dữ dội dễ dàng nghiêng mình trước kẻ khổng lồ, mênh mông mang một tâm hồn bao la và mạnh mẽ.
Nơi có biển, nơi có gió, nơi tấm thân không còn cô đơn khi lặng yên ngắm nhìn trong đơn côinơi xa xăm ấy, chút bình yên trở lại, chỉ còn khoảng không bao la bát ngát. Có lẽ đối với ai đó, một mình là lúc thoải mái và dễ chịu nhất. Con tim không còn cuộn sóng, nỗi khắc khoải trong lòng được vơi dần đi, không chút vướng bận, ràng buộc, một trái tim trống vắng, yên bình như cơn sóng đã lặn kia…

Màu xanh biển sâu

Có thể không phức tạp hóa mọi thứ lên được không? Bởi điều gì cứ lặp đi lặp lại rồi cũng không còn thú vị nữa.
Và sẽ gặp lại mùa Thu. Người vẫn không ở đó.
Mọi điều anh đều hiểu. Không thể né tránh một cuộc gặp gỡ trực tiếp để giải quyết vấn đề. Chúng ta đều di chuyển rất nhiều, khó ở cùng nhau một nơi cùng một thời điểm, nhưng không phải không thể không thu xếp được. Anh có lí do chưa muốn nói ra. Em là người thích hành động hơn lời nói.
.
Em vốn không liên quan tới nhiều chuyện, nhưng lại để bản thân cuốn vào chuyện của mọi người. Cho dù sau tất cả, có nhiều thứ vĩnh viễn thay đổi, hoặc chẳng thể như trước nữa, em cũng không có gì oán trách. Mọi chuyện đã qua rồi em không muốn nhắc lại nữa. Tất cả chúng ta đều đã bị tổn thương, chỉ khác ít hay nhiều. Giống như một tình cảm sâu sắc, một tổn thương sâu sắc cũng không dễ gì qua được. “Tránh đụng vào cây mùa lá rụng”, như thế sẽ tốt hơn.
Có những thời điểm em hoặc mọi người trở nên đặc biệt nhạy cảm, bởi những vết thương cũ, v.v… Nếu có thể thông cảm thì tốt, không cần thấu hiểu. Nếu có thể đặt mình vào hoàn cảnh, tâm trạng và suy nghĩ cho người tương tác với mình một chút, thì thật mừng.
Nói chuyện xa thế này cũng khó để hiểu nhau, câu chuyện hôm nay dài dòng thật, mong mọi điều sẽ thoải mái hơn. Sự chân thành sẽ được đáp lại sự chân thành.
Khi không có sự quan tâm chân thành, mọi thông minh khéo léo cũng chỉ là một cảm nhận lạnh lẽo với người tương tác.
.
Em lựa chọn thẳng thắn hơn với cảm xúc của mình, khi em không ổn em sẽ nói hẹn anh một buổi khác khi em khá hơn, sẽ không ngồi trước bảng chat “long lanh” nhưng lại lặng lẽ gạt đi để giải quyết mọi điều hay dồn nén thương đau thành tích tụ u buồn như một năm về trước, sẽ không thu nạp khi cảm xúc đang tệ đi…
.
Không cần nhớ em là ai, đã là ai, hãy xem em như một người trò chuyện, đang hành nghề trò chuyện giống như nhiều người vẫn xem em như vậy. Anh đồng ý như vậy chứ?
Nếu câu trả lời là có,
Câu chuyện của anh là gì?

Cho người ra đi

Người ta thường viết cho người ở lại.
Nhưng em, em lại viết cho người ra đi.
Nguyễn Đình Thi cũng đã viết cho người ra đi "đầu không ngoảnh lại, sau lưng thềm nắng lá rơi đầy". Em tưởng tượng đó chắc hẳn là một ngày Thu tháng Tám, (cũng lại là tháng Tám) không gian là thềm vắng, xa hơn nữa là hàng cây khô bên đường và lá vàng, miên man là lá vàng, lả tả rơi trong gió, nhuộm buồn một không gian ra đi.
Trong khung cảnh đó, người ra đi chắc hẳn buồn hơn người ở lại.
Vì phải ngậm ngùi buông, bỏ mà đi.
Vì phải ngoảnh mặt, quay lưng mà đi.
Có ai ra đi mà không phải ngoảnh mặt.
Có ra đi nào mà cuối cùng thì không quay lưng.
Cho đến khi tất cả chỉ còn lại ở phía sau và vài lần xe lăn, mấy tiếng còi rúc là nhạt nhòa, là cảnh cũ rùng rùng biến mất.
Vì phải nhức lòng, nhói tim mà đi. Vì phải cắn ngập sâu vào lưu luyến mà đi.
Ảnh minh họa
Đâu còn em những ngày xưa hăm hở đi! Cảm giác hớn hở, nôn nao xốc ba lô chuẩn bị cho một chuyến đi mới, khám phá mới, hành trình mới, gặp gỡ mới đâu rồi?
Cúi đầu nặng trĩu, bước chân thất thểu. Nghe ngẩn ngơ như không chỉ bỏ lại phía sau con đường, căn nhà, tiếng cười, giọng nói quen thuộc yêu thương, mà xót xa như chính em, em đã bị bỏ lại phía sau rồi.
Và người đang cúi đầu, bước thấp bước cao, eo sèo bắt đầu chuyến đi kia, không phải là em nữa! Chỉ là cái bóng mờ của chính em.
Làm sao có thể là em khi một phần hồn và trái tim của em đã ở lại?
Ra đi như vậy, không thấy thương người đi hơn sao?
Không thể không viết cho người ra đi!
Người ra đi hiểu hơn Thâm Tâm khi "đưa người ta không đưa sang sông, sao nghe tiếng sóng ở trong lòng". Ừa, cái cảm giác chông chênh, bồng bềnh, chao đảo ngã nghiêng này như chỉ chực chờ thêm tiếng còi tàu rúc xa là vở òa thành sóng.
Và em cứ chông chênh, chao đảo như vậy. Không biết lòng đã thành sông hay mình đã thành sóng. Dù có chậm thế nào thì từng vòng lao xao cũng đẩy em xa dần bờ. Bờ là nơi em đã kịp thấy mình bình yên.
Bình yên theo buổi sáng, có tiếng chim hót xuyên màn sương mờ mịt, có con phố nằm buồn soi mặt người quen, có gót chân mỗi ngày ghé thăm và tiếng chào trầm nâu hơn đất.
Bình yên ngồi ôm gối nghe những lời mộc, khi cỏ cũng biết hát và khói biết làm xao lòng.
Bình yên là khi ở bên anh.
Phải rời bình yên mà đi về hướng giông gió và bão tố.
Phải rời yêu thương mà đi đến nơi xa lạ.
Phải rời nắng ấm áp mà đi vào vùng lạnh lùng, mịt mùng.
Em thấy sao mà em thương em, thương người ra đi đến như vậy!
Mà có nói gì đi nữa, thì em cũng phải ra đi...

A place where the wind blows

Làm ơn, tan biến đi những tháng ngày oi bức. Những buổi trưa Hè nóng nực, mồ hôi nhễ nhại cùng cảm giác khó chịu khôn cùng. Nắng ơi sao chói chang như thiêu đốt thân xác con người đến thế? Nắng ơi sao không dịu nhẹ bớt để tâm hồn người thanh thản. Đúng. Nắng tàn nhẫn, nắng không lạnh như mưa, nắng không nhẹ nhàng như những con gió nhưng nắng duy trì sự tồn tại và phát triển của thiên nhiên, của con người. Nắng là duy nhất.
Gió ơi cứ tiếp tục mải miết, thổi ấm tâm hồn, thổi mát những hôm trưa nắng gắt để nắng không còn khó chịu với mỗi thân xác mang nỗi niềm đau thương. Gió nhẹ nhàng nhưng lắm lúc lạnh lùng lắm, mạnh mẽ, điên cuồng lật đổ mọi thứ, có hề gì chăng? Gió không biết chốn định hình, gió không rõ phương trời dừng chân. Lặng lẽ triền miên, không quan tâm bất kì ai, vô tình lướt ngang qua mọi thứ. 
"Hỏi rằng gió không cô đơn sao?
Gió đáp trả cô đơn là nghĩa gì?"
Phải rồi, gió sinh ra vốn chỉ một mình. Gió đâu biết cái cảm giác đồng hành cùng ai đó? Cô đơn, không có trong từ điển của gió. Đơn giản vì gió không cảm xúc, gió vô tâm không quan tâm một ai, gió chỉ đơn thuần thổi từng đợt mà cũng chẳng hề nhận thức rằng chính những đợt gió nhẹ nhàng lướt qua cũng đủ khiến tâm hồn ai đó dễ chịu biết nhường nào, đau thương dần vơi bớt, nỗi niềm sâu kín như được giải tỏa, khoảng lặng trong trái tim tỉnh giấc khẽ khàng. 
"Hỏi rằng gió có thấy mệt không? 
Gió trả lời gió không biết mệt." 
Kiên cường đến thế, gió không thể có những lúc yếu đuối. Nhưng mệt thì vẫn phải có đúng chứ? Có những khi gió nghĩ ngơi, yên lặng mà ngừng thổi, lấy lại sức và tiếp tục cuộc hành trình dài vô định trước mắt. Mãi mãi... nơi phương trời xa xôi lắm, đến khi nào mới chịu dừng hẳn? Hỡi kẻ điên cuồng thầm lặng không mục tiêu kia?
"Chốn này mãi miết người đứng đợi
Trông nhiều thất vọng cũng thật sâu."
Ai bảo rằng gió cô đơn? Gió chỉ cô độc, cô độc trong chính cuộc hành trình của mình, cô độc trong thế giới bao la. Nơi phương trời vô định, rốt cuộc sẽ còn lại điều gì hay chăng, chẳng còn gì cả. Một màu trắng tinh khôi, cô độc.
"Nỗi đau tôi cất giữ trong gió  
Gió biến mất cũng là lúc tung ra
Còn lại gì khi mãi miết tìm kiếm
Ngoài thân xác nặng mãi với cô đơn."

Chia...

Một tác giả người Hà Lan đã nói khi nhìn vào con vật và con người “Cô ấy có cảm nhận được nỗi xấu hổ. Xấu hổ vì làm người”. Con người là như thế nào…
Có lẽ ích kỉ. Tôi ích kỉ, họ ích kỉ. Tôi nghĩ đến cảm giác của tôi, họ nghĩ về cảm xúc của họ. Tôi cầm ô, tôi lo ướt vai áo, họ đứng cạnh tôi sợ ướt đầu tóc. Tôi tìm người chìa ô sang bên tôi khác gì tôi tìm người hiểu tôi. Ở đời người hiểu người cũng như mày mò trong bóng tối, con người, sao tìm lại được người hiểu mình khi xung quanh toàn là người và người. Chỉ toàn là người thôi.
Đó là đâu. Con người đi lên từ đâu mà nên thế này. Con người được lớn lên từ điều gì mà ra nông nỗi này.
Ai đó nói rằng con người học cả đời những điều mà chúng ta được học từ ngày ở trường mầm non: Chia sẻ đồ chơi. Cả đời con người loanh quanh hai chữ “lợi ích” mà không biết chia như thế nào. Nói thế nào nhỉ “Có dở hơi mới chia!”. Ừ thì con người ta thông minh nên giữ lại hết, vơ vét hết, cầm chặt và không buông hai chữ “lợi ích”.
Nếu có người đi làm từ thiện, anh tham gia nhiệt tình đầy háo hức, anh muốn đem lại cho những số phận xa xôi thiếu thốn, nhưng, anh chẳng dành đến mấy phút giúp bạn bè anh, bố mẹ anh. Anh ngại rửa bát, quét nhà, anh ngại bắt tay giúp bạn anh. Anh sợ anh “thiệt thòi” trong cái “lợi ích” to đùng của bạn bè, bố mẹ anh kia mà. Cái gì ngăn anh lại thế? Có phải vì trong đầu anh chỉ có câu hỏi “Tại sao tôi phải làm?”, cái cá nhân to đùng kia nổi lên và nghiễm nhiên chiếm ưu thế. Anh ta đang dành “tình yêu thương” xa tít nơi nào mà để lại xung quanh anh toàn cát bụi nhạt thếch.
Nếu người xông đến bên cạnh bạn nói, “Để tôi giúp, bạn vất vả quá”. Bạn đừng nhìn họ như cứu thế, từ từ mà nhìn, bàn tay người đó giấu sau lưng, nụ cười trên môi cứng đờ ngay khi bạn nói “Bạn giúp tôi nhé!”. Thế thì bạn đừng để họ giúp lần nào nữa. Đôi khi ai đó sẽ cho đó là mang nợ, nợ thì bạn phải trả.
Nếu ai gắp vào bát bạn miếng thịt thì bạn cũng đừng ngại ngùng “Tôi cảm ơn”, bạn cứ đợi xem “miếng thịt” người ta gắp ra khỏi “bát” bạn. Đừng tiếc! Đó là cuộc sống.
Con người từ bao giờ dành cho nhau những ý nghĩ vị kỉ cá nhân đến thế.
Tôi thấy nghịch lí tồn tại và trơ trẽn trước mắt. Thế mà tôi im lặng đến ngày này chỉ để nói về “ích kỉ” của con người. Nhưng khi tôi nói, tôi chỉ nói một vế “Họ ích kỉ.” Vậy tôi đâu. Tôi phản chiếu lên họ từ đầu đến cuối, chỉ một lối đối nhân “ích kỉ”.
Lòng người hẹp hòi, hiếm khi rộng lượng để mà ôm lấy cả bầy yêu thương như Chúa. Thế thì đừng quá kì vọng.
Có người nói “Người nói dối là người cô đơn”, tôi lại thấy càng ích kỉ thì càng cô đơn, càng cô đơn lại càng ích kỉ. Càng muốn là của mình thì càng cảm thấy lạc lõng trong cuộc đời. Càng lạc lõng thì càng bám vúi cái không phải của mình. Đôi khi ngộ nhận cũng dẫn đến ích kỉ.
Bản chất ta là ban phát ra để mong nhận lại chứ không phải chia sẻ rồi gom yêu thương lại. Bản chất thì đi liền với giống loài. Giống loài này cũng như bao giống loài khác. Cũng một, tồn tại, hai, sinh tồn. Còn mong gì hơn ngoài ba chữ chia cho đều. Nếu đạt đến chia đều thì thế giới đủ hòa bình để sống, không mong gì hơn.
Nói tóm lại, hôm nay tôi rất mệt mỏi để nhận ra rằng chẳng ai bên cạnh bạn để mang lại cho bạn điều gì đó mà bản thân bạn trơ lì ra chỉ biết nhận về, nói chung là tôi và họ, chỉ toàn là con người với nhau nên cố mà học cách chia “lợi ích” cho đều nếu còn muốn đi cạnh nhau.
Hoa trong lòng
Hôm nay tôi, rất buồn và tôi đã khóc đã đời. Rồi để nó lại phía sau, rồi sau này để quên.

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...

Phila tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống, không gian từng góc phố cũng dần chìm vào trong giấc ngủ, đó là lúc em vào ca trực bệnh viện. Cảnh về đêm khuya thật đẹp, thật buồn. Nỗi buồn của con người xa xứ, nỗi nhớ một vòng tay ôm. Em bước ra khỏi vòng tay anh nhanh chóng như khoảnh khắc anh đặt dấu ấn vào cuộc đời em. Nơi em chỉ còn chút gì đó dịu vợi, dường như tiếng lá rơi nhẹ, khẽ thôi. Dường như tia nắng vàng xuyên qua nhánh lá, rơi nghiêng trên thềm cửa, rơi vào nơi trú ngụ bình yên của trái tim vốn nhiều vết xước.
Chúng mình đã từng có một thời tìm kiếm nhau để giữ chặt bàn tay. Lắng nghe mãi một giai điệu, sẻ chia tận cùng cảm xúc và gọi tên nhau trong đêm tối của ngày hôm qua. Ngày hôm qua là một khung trời giữa hai chiều thương nhớ, giữa những khao khát đợi chờ. Anh của hôm qua, yêu thương của hôm qua đã vĩnh viễn trôi xa, chỉ tình em còn ở lại.
Hoàng hôn đã về lâu rồi. Em đơn độc với khoảng trời quá nhiều hình ảnh cũ đã nhạt phai. Em mong manh nghẹn lời theo số phận, hạnh phúc chợt nhớ chợt quên như lời ca nén chặt vết hổng tâm hồn. Ngày đi quá vội nhưng đêm lại quá sâu, em gọi mãi mà mối tình không trở lại. Cần bao nhiêu khoảng cách để được bên anh. Cần bao nhiêu mùa héo úa để chờ mùa lãng quên bước tới.
Hình bóng hai ta chìm khuất trong bóng tối mờ nhạt lâu rồi. Em chợt nhận ra tình cảm không phải là thứ dễ dàng có được hay dễ dàng mất đi. Trang nhật ký Yahoo là nhịp cầu nối giữa em và anh, dù có nâng niu ấp ủ thì thời tình nhân nồng nàn cũng vội qua. Chỉ một nụ hôn mơ hồ còn sót lại giữa miền thương nhớ. Chỉ có mắt môi mặn đắng như vệt nắng cuối ngày. Hình như em muốn quên anh thật rồi, vì ánh nhìn không thu vào đáy mắt...
Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian. Cơ duyên để gặp gỡ, yêu thương, hay chia lìa đôi ngả. Được gặp gỡ nhau là sự hạnh ngộ cho một kiếp người, mà trong sâu thẳm đều ẩn chứa sự huyền diệu ban cho. Tình cảm trong sáng của một thời đã xa, đủ để ta vẫn tưởng nhớ xuyến xao. Nên em muốn giữ, không bao giờ muốn lãng quên dù trái tim này đầy tràn chật chội. Dù ước mơ xưa tất cả đi vào hư vô theo dòng tình tan vội. Dù chẳng còn gì ngoài những dòng chữ cũ kĩ năm nào đã lưu vào nhật ký Yahoo, ở đó nỗi lòng em đon đã phơi bày.
Thoảng nhìn lại, ngày đó chúng mình còn quá trẻ để đau đáu mãi về một miền quá khứ. Đau đáu dấu yêu đã lỡ phai mờ mà thời gian đã vô tình tẩy xóa. Chạm tay vào quá khứ thì em quá đa đoan giữa thương nhớ lãng quên, giữa vòng tay hanh hao yêu dấu. Chúng mình quá sớm để gặp gỡ và phải chăng quá muộn để quay về. Nên hạnh phúc chỉ còn lại nỗi nhớ hoài mong, nên sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...
Tình yêu nào như gió thoảng hương tan về nơi mịt mờ xa ngái. Mái tóc ngày nào giờ thấp thoáng những sợi bạc chuyên chở nỗi buồn. Một nơi nào đó xôn xao anh đang dõi mắt kiếm tìm. Đã đi hết con dốc cuộc đời, anh sẽ lần theo dấu vết mùi hương xưa của sợi tóc, sợi tóc bạc thời gian rụng bay trong gió, anh sẽ tìm dù ở đó sương mù tỏa xuống mịt mờ hư ảo...
Em mơ màng tưởng tượng ngày mai, hai ta da mồi tóc bạc móm mém nhớ thương, tình cũ không rủ cũng tới...
- Xin lỗi ông tìm ai -  (Mắt nhá nhem nhìn qua cặp kính lão, bà hỏi giọng run run)
-  Bà ơi, cho tui hỏi thăm có bà Cát Tường ở đây không - (Ông run run đôi tay cầm chiếc gậy)
-  Ông ơi, ở đây là nhà tui chứ không phải Ủy Ban Phường đâu ạ...
Ông nhướng mắt nhìn bà, vì giọng nói quá thân quen. Giọng nói này đã đi bên ông suốt chiều dài cuộc sống.
Tụi mình giờ nghễnh ngãng hết rồi... Tụi mình chơi vơi run rẩy, nên sợi buồn đã rơi nghiêng về cõi trăm năm...
Em mỉm cười mà khóe mắt rưng rưng, khi biết ngày mai đó không bao giờ đến. Chỉ biết thích đợi chờ nỗi thương nhớ không nợ nần nhau.

Những cuộc ngày im lặng

1. Sau những xa cách
Chúng ta đã hẹn gặp nhau tại một quán cà phê vỉa hè sáng sớm, khi những cơn ngái ngủ vẫn chưa khoác vội áo đi rong. Dĩ nhiên là cả một sự bất ngờ khi lần đầu tiên em bước chân đến thị trấn hẻo lánh này, nhưng không phải một mình, mà bên cạnh người con trai khác em đã gửi gắm cả cuộc đời còn lại. Chúng ta đã xa nhau khá lâu, khi những ngộ nhận ban đầu cho một cuộc tình chớm nở đã thật sự thức giấc, chẳng có lời chia tay bịn rịn nào được nói ra, bởi lẽ mỗi người chúng ta đều đã có câu trả lời thỏa đáng.
Thị trấn đã không ít lần buồn tênh khi anh giam mình trong căn phòng nhỏ, không những chuyến đi rời, không nói cười bè bạn. Anh đã dành khá nhiều thời gian cho những suy tư thầm lặng, về cuộc sống đang quay cuồng hối hả, về tình yêu trong lo âu của nhân loại, và cả những mất mát của chúng ta. Ngoài kia đã không ít người lao đao trong những thời khắc vụn vỡ của cuộc tình riêng lối, để rồi mãi xa cách cho phần đời còn lại bỗng chẳng nhớ nổi tên nhau.
Liệu rằng sau những xa cách, em sẽ vẫn còn nhớ tên anh?
2. Những cuộc ngày im lặng
Ngày chúng ta lao vào nhau không kiểm soát trong sự cô đơn bao phủ đã báo tử cho một mối quan hệ sinh sôi. Em chắc chắn không phải người cuối cùng của anh cũng như anh chẳng thể nào bước trọn cùng em đến cuối chân trời có hoàng hôn tím thẳm. Những vụng dại mà chúng ta cưu mang đã vô tình làm tổn thương lên cả phần đời còn lại, nhưng cũng đủ kiên lòng để tránh những va vấp mà chúng ta sẽ đối diện trong tương lại.
Sẽ là dối lòng nếu chúng ta tự huyễn hoặc bản thân mình bởi những lời nói yêu thương trong khi tâm trí thì lại kiếm tìm cho mình một tình yêu thật sự. Chúng ta đã rơi vào những cuộc ngày im lặng quá đỗi như cái cách nhân loại vẫn vô tình lướt qua nhau trong vô vàn tik tắk của thời gian. Yêu dấu thì cứ tàn trượt, niềm tin thì vẫn mãi đi hoang không chùn bước. Ta sẽ yêu người đến sau thật tinh khôi chứ, khi mà những cám cảnh bởi những tro tàn quá khứ vẫn day dứt mãi không buông?
3. Hạnh phúc nhé
Nhân loại đã không ít mỹ từ để đưa tiễn người cũ trong một cuộc tình mới, nhưng cái cách chúng ta nói ba từ “hạnh phúc nhé” vẫn như là những mũi kim đâm trực diện vào kí ức khi còn nhau, rồi em sẽ tìm thấy được một người yêu thương em thật sự trong hành trình dài rộng của yêu thương, cũng như anh sẽ thôi ngóng hoài về quá khứ nơi có cuộc tình lặng im đã nhuốm màu nhàu nhĩ. Anh và em, sẽ là những người nắm giữ phần kí ức của nhau trong bộn bề hiện tại, để rồi sẽ lãng quên nhau trong một sớm sang mùa ru gió.
Loài người vẫn sẽ đi tìm nhau sau những nỗi đau để mong chờ một hạnh phúc mới. Những ngày thị trấn được phủ đầy niềm tin, ta sẽ không thôi hy vọng về một tương lai ấm áp.
Không còn yêu nhau trong lo âu
Không còn cô đơn khi có người chung lối
Và không còn chúc cho nhau câu nói quen thuộc của nhân loại: Hạnh phúc nhé!

Yêu thương là định mệnh

1. Cảm xúc tinh khôi
Ngày chúng ta gặp nhau trong một không gian và thời gian không báo trước, ắt hẳn là định mệnh. Anh vẫn tự trách số phận sao không thể gặp được em sớm hơn, để những quá khứ xưa cũ sẽ không thôi dày vò anh ở thì hiện tại, cũng như em sẽ không phải gánh chịu những tổn thương sau va vấp của cuộc tình năm tháng. Nếu sau năm năm hay 10 năm, khi nghĩ lại về thời khắc định mệnh, chúng ta có thể phì cười không dứt, bởi nó chẳng hề lãng mạn như bất cứ tình tiết phim truyện nào mà chúng ta đã từng xem.
Anh vẫn sẽ tự thưởng thức cảm xúc tinh khôi ban đầu, như là một món quà tri kỉ mà Tạo Hóa ban tặng. Còn em sẽ luôn nhắc nhớ đến phút giây chúng ta gặp nhau, nghe con tim gõ nhịp liên hồi không dứt, để rồi cảm thấy chộn rộn khi vội nói lời chia tay nhau khi trên tay chỉ là số điện thoại vô cảm. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để nhân loại dành cả cuộc đời của mình để cố gắng kiếm tìm định mệnh trong muôn trùng biển người giăng lối. Vì cảm xúc tinh khôi, đâu ai muốn bỏ lỡ khi trót sinh ra trong bản thân một chữ tình.
2. Chia tay cũng là định mệnh
Định mệnh có thể gắn kết hai con người, hai tâm hồn lại với nhau, nhưng cũng chính định mệnh sẽ tạo ra những cuộc tình đôi ngã. Ngày em bước đi về phía không anh trong muôn trùng tiếc nuối, anh cũng đã đặt cho riêng mình những nốt lặng trong bản giao hưởng của cuộc đời. Yêu thương dài rộng nên đôi khi không thể giữ được nhau, chẳng phải vì một trong chúng ta đã hết yêu người còn lại. Chúng ta sẽ giữ lại cho nhau một niềm nhớ, để sau này có thể vỗ về nhau trong những đêm sầu muộn, nếu biết rằng chia tay cũng là một định mệnh, có lẽ nỗi đau cũng sẽ dần nguôi ngoai.
Ngoài kia, loài người đang yêu nhau tha thiết, và cũng không ít người ra đi trong định mệnh, chỉ tình yêu là ở lại mà thôi. Cái cách mà chúng ta nói không còn là phần đời còn lại của nhau nghiễm nhiên là một sự thật, nhưng cũng đủ xé lòng cho những tổn thương vốn có. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta hờ hững lãng quên nhau khi yêu thương kết thúc. Cho đến ngày tận thế, anh cũng chẳng thể nào quên được em, cũng như số phận có thể nắm bắt tay em, nhưng không thể nào cướp đi tình yêu mà em đã có.
Bởi lẽ tình yêu gắn liền với định mệnh, nên vẫn sẽ lưu giữ trong ký ức đời nhau.

Đi qua những giấc mơ

Muốn thấy cầu vồng phải chờ hết cơn mưa…
Tù túng trước màn đêm, gió cứ hờ hững mà thổi qua chứ chẳng một lần ngoái đầu nhìn lại những chiếc lá đã vì gió mà lìa cành từ thuở nào. Ừ, gió mà. Gió tới mà chẳng bao giờ để cho ai có thể níu giữ nó ở lại. Gió tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Đêm. Gió vẫn đang còn đùa giỡn ngoài kia. Mưa tới và bắt đầu rơi vào nỗi nhớ của ta những hình ảnh của người. Cứ xa dần, cứ mờ nhạt dần để rồi ta chẳng còn nhìn thấy người đâu nữa ngoại trừ những hạt mưa rơi tí tách ngoài kia.
Nhắm mắt lại để tận hưởng dư vị tàn của đêm, ta bắt đầu mơ… Mơ về người. Mơ về một thảo nguyên xanh đầy gió. Ta và người, tay trong tay sánh bước bên nhau.
Rồi ta mơ, mơ về một chiều Thu ấy. Nắng đã nhạt màu. Gió nhẹ nhàng lướt qua những vòm cây xanh lá. Người ở đó. Nhưng sao khi ta cất tiếng gọi người thì người lại quay đầu bỏ chạy, để lại ta bơ vơ giữa dòng người đông đúc…
Ta lại mơ…
Ta giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc của đứa nhỏ bên hàng xóm. Vội vàng ta đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt như thể chẳng muốn ai nhìn thấy. Là mơ ư? Vậy mà có lúc ta cứ tưởng đó là thật. Ta cứ ngỡ là người đang hiện diện trước mắt ta. Nhưng nào có phải vậy. Ta khờ khạo và ngốc nghếch quá nhỉ khi cứ cho rằng đó là thật.
Những giấc mơ ấy… cứ đến rồi đi. Cứ lặp lại mỗi khi đêm tới. Ta cứ nhớ. Ta cứ mơ mãi về hình ảnh của người. Ta cứ chìm đắm trong nụ cười đã từng khiến cho ta ngây dại. Ta vẫn mơ khi hình ảnh của người đã chẳng còn rõ nét trong ta. Để rồi khi tỉnh giấc, ta sẽ mỉm cười, rồi ta lại khóc trong đêm.
Ta ngồi đó trên chiếc ghế sô pha đã cũ và lặng nhìn cơn gió thổi qua, ta ước gì ta có thể nắm tay người mà đi tới cuối con đường. Ừ, lại là một điều ước mà ta chẳng thể thực hiện được. Ta đâu có thể nắm lấy đôi tay ấy một lần nữa. Ta đâu có thể sánh bước cùng người trên con đường chung đôi ngày nào. Vì ta và người, giờ đã trở thành hai người xa lạ.
Ừ, chỉ là mơ thôi. Và khi ánh ban mai vừa ló dạng thì giấc mơ ấy cũng sẽ biến mất. Hình ảnh người rồi cũng sẽ tan dần vào trong tia nắng sớm mai. Rồi ta sẽ quên, quên đi tất cả những gì còn sót lại về người. Và để rồi, mỗi khi giấc mơ ấy tới, ta sẽ có thể mạnh dạn mà bước qua nó một cách dễ dàng, ta cũng sẽ không còn phải khóc thầm trong đêm nữa. Nào hãy cố lên, ta ơi!
p/s: Cho ta và cho ai đó cũng như ta

Khu vườn yên tĩnh

Nơi mình làm việc, có cây hoa sữa tuổi chừng đôi tám (không non không già) đứng xòe tay rợp bóng một góc sân. Dưới gốc cây là chỗ để xe lý tưởng của mấy chị em cơ quan mình. Dù chật cũng cố chen nhau dựng xe vào đó.
Sáng nay đến sớm, lần đầu tiên thấy gốc cây vắng hoe, chưa có xe nào chắn lối, tự nhiên phát hiện ra một khoảng quanh gốc cây rộng thênh thang, sạch sẽ. Giờ mới có dịp nhìn kĩ nền gạch Bát Tràng úa màu rêu phong được xếp khéo léo từ tâm vòng tròn bao quanh gốc cây lan rộng ra thành những vòng tròn đồng tâm lớn dần lớn dần, đến khi chạm vào bức tường chúng vỡ ra thành từng mảnh ghép nhỏ. Cái cây đang tuổi thanh xuân đầy sức sống nên tán rộng, lá dày xanh mướt, thân cây lừng lững, da đen mốc in rõ từng dòng nước mưa đọng lại giữa các rãnh sâu thành một vệt rêu xanh chạy dài từ trên ngọn xuống dưới gốc. Rêu ở đây cũng xanh lắm vì mùa Ngâu lúc nào gốc cây cũng ẩm ướt thiếu ánh nắng.
Ảnh minh họa
Bữa nay mình mải ngó nghiêng quên mất thói quen soi gương sửa tóc sau khi tháo mũ bảo hiểm. Ngó xung quanh không có ai, hít không khí trong lành và ngó nghiêng tiếp. Thật tình, hôm nay mình mới phát hiện ra cái khu vườn nho nhỏ trong sân, mọi ngày chật ních xe, lúc đến mình mải tìm chỗ để xe, lúc về cũng mải tìm cách lôi xe ra nhanh nhất rồi biến vào biển người giờ tan tầm. Chưa khi nào được đứng giữa góc sân thư thái như hôm nay. Có mùi hương vấn vít trong gió heo may từ khóm hoa hồng nở dưới nắng mai. Có tiếng chim sâu lích rích trên cành dâu da. Cây dâu da trở nên tàn tạ sau mùa Hè. Trước đó, tháng Năm, nó đơm hoa trắng cả một khoảng trời, rồi rụng trắng lối đi. Khi nó đậu những chùm quả xanh li ti mấy chị em mình đã bảo nhau "sao mà sai thế" và chờ đợi. Lớn một chút bằng ngón tay út, ngày nào bọn mình cũng nhờ mấy anh bảo vệ bẻ cho một chùm to bự về nhâm nhi. Ăn từ lúc xanh lè chấm muối ớt đến khi chín. Ăn kiệt quả của cây dâu da sai trĩu trịt. Ăn xong ngày ngày vẫn váy ôm đánh võng lấy vé xe làm mấy anh bảo vệ dập tắt nghi án có em nào đó nghén thèm của chua.
Góc sân hôm nay vắng vẻ như rộng ra so với mọi ngày. Gần các chậu cây cảnh là một gốc cau cao tầm 2 mét. Một bẹ cau vừa rơi xuống lộ ra một chùm hoa nửa trắng nửa xanh hứa hẹn ngày mai sẽ thơm sang cả khu vườn bên cạnh. Nhìn cái tàu cau mình lại nhớ cái quạt mo cau. Định lấy về dạy Bôn làm quạt nhưng ngại. Ngó nghiêng xung quanh không có ai ngoài nhóm bảo vệ ngoài cổng chụm đầu vào bàn cờ tướng. Ngẩng lên các cửa sổ trên tầng cũng không có một bóng người. Lúc ngẩng lên, ánh mắt xiên qua cành hoa sữa bắt gặp một mảng da trời xanh thăm thẳm. Có đám mây trắng đi ngang qua nhoẻn miệng cười. Có cơn gió sà xuống đùa với tóc. Có cái se se khô khô trong gió. Nghe lao xao trong lòng. Ơ, cơn gió mùa Thu, trong cái nắng vàng dịu. Ơ, bầu trời mùa Thu, xanh xanh điểm mây trắng. Ơ, lòng người mùa Thu, nghe xao động bâng khuâng, như thiếu nữ mười tám, rung động trước đất trời. Bỗng giật mình phát hiện ra đây một chùm, kia một chùm, ôi, không biết bao nhiêu chùm hoa sữa bé xinh đang ẩn mình trong kẽ lá. Không phải là cảm giác nữa. Mùa Thu đến thật rồi.
Lan Tường
P.S: Chuyện nọ xọ chuyện kia. Chợt nhớ nguyên si cảm giác ban đầu khi nghe album "Khu vườn yên tĩnh" của Hồng Nhung