....Úi chao...ngồi trong lớp nghe
những âm thanh ngoài kia mà tôi thấy não lòng. Xin xỏ mãi mẹ mới cho tôi
được 1 buổi trưa nghỉ lại trường với các bạn bán trú làm tôi cứ mơ mộng
hôm nay sẽ được bữa quậy ra trò, ai ngờ. Bực thật! Phải có trò chơi gì
chứ... A! Cái đầu " yêu tinh" của tôi đã nghĩ ra một trò cứ gọi là
numberone. Nhìn vẻ mặt buồn thỉu buồn thiu của mấy đứa bạn, tôi cất
giọng lanh lảnh:
_ Bói đê chị em ơi, bói đ...ê...e...e...e! Bói không hay không lấy tiền đây. B..ó..o
_ Stop đi bà_ Yến "béo" dẩu mỏ cắt ngang_ Bói ra ma, quét nhà ra rác thì có. Bà dẹp sớm đi cho anh em nhờ
Tức nổ đom đóm mắt, tôi chua ngoa cãi lại:
_ Báng bổ vừa thôi mày...Uhm...Thôi được rồi, không đứa nào chịu thì tao trước vậy. Xem nào_ vừa nói tôi vừa mân mê bàn tay " chuối mắm"_ Số
tao phải nói là cũng khá. Khoe mạnh, sống lâu, gặp nhiều may mắn. Sau
này tao có chức nhưng nhỏ thôi, cỡ Mật mã ôn mới buồn chứ. Tiếc
nỗi..tình duyên lận đận. Hình như tao kén quá hay sao mà chủ nghĩa độc
thân đeo bám hoài không dứt
Vừa "phán" tôi vừa theo dõi động
tĩnh của mấy khách hàng. Quả không ngoài dự đoán, bọn nó bùng nổ liền.
Tôi chỉ kịp nghe mấy tiếng hò hét " Tao trước, bói cho tao..." ; " Thầy
ơi! Bói cho iem"; " Đây! Xem tay tao đi.." là trời đất tối sầm lại.
Hóa ra, tụi bạn mê tín đã làm thành " vòng tròn hắc ám" bao quanh tôi.
_ Thôi! Từ từ_ tôi đảo mắt một lượt_ Bói cho Mến trước
Mân mê bàn tay xương xẩu của Mến Mèn 1 hồi, tôi giả bộ gãi cằm đăm chiêu:
_ Sao hả thầy? Có gì không tốt à? _ Nó lo lắng hỏi tôi
Bọn bạn cũng nín thở chờ đợi, nhìn
tôi với vẻ kính nể lắm. Tôi khoái quá càng làm căng. Vuốt vuốt bộ râu
tưởng tượng, tôi cất giọng thần bí:
_ Mày sắp gặp 1 biến động liên
quan đến cả đường tình, đường tài, đường học và đường sống của mày nữa.
Nói chung, nó ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mày
_ Eo ơi! Ghê dữ vậy sao? Biến động gì thế thầy?
"Nấm lùn" Quỳnh Hoa thúc giục:
_ Nhanh đi bà, bà làm bọn tôi hồi hộp quá đấy
Vênh mặt đắc thắng, tôi bảo bọn bạn
_ Biến động của nó là...gặp được tao_ một người bao dung, độ lượng, vị tha, dũng cảm, luôn giúp...
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã thấy
toàn thân đau điếng bởi những vết cào cấu của đám nữ yêu mà trước đó vài
giây còn " thầy-con" ngọt lịm. Tôi la oai oái:
_ A...a...a..A! Đau! Tao không phải bao cát cho chúng mày luyện móng đâu nha. Đanh đá vừa thôi, ế cả lũ bây giờ
_ Bói tử tế đi mày_ Huyền" đanh" giả giọng côn đồ_ Mày còn linh tinh nữa thì tới lúc gặp Diêm Vương đừng hỏi: " Why did I die? " đấy nhá
_ Thôi! Cho xin đi chị Hai. Đùa
thế thôi, bói thật nè.... Mến! Tay!....Xem nào, hồi nhỏ mày có chết hụt
mấy lần, liên quan tới nước đúng không ?
_ Trời ơi! Đúng quá xá thầy ơi! Hai lần em ngã xuống ao may có người cứu kịp. Ôi! Tiếp đi thầy
Hì! Hì! Bọn bạn cứ gọi là " lác mắt". Yến" béo" nhanh nhảu:
_ Mau mau! Lẹ lẹ lên còn đến lượt anh em
_ Uh_ tôi tiếp tục_ Mày
hợp tính với mẹ hơn nhưng bố mày chiều mày hơn. Nhà mày đông anh em
nhưng mày có tương lai nhất. Công danh, sự nghiệp, may mắn cứ thế đến
với mày thôi. Tất nhiên, mày cũng cần phải cố gắng nữa. Mày có thể sống
tới 80 tuổi. Nhược điểm lớn nhất của mày là hay dao động tâm lí, đúng
không?
..Im lặng...Huyền " đanh" sốt ruột thúc vai Mến:
_ Ơ hay! Trả lời nó đi chứ, lâu dữ vậy
_ Ừ! Tao thấy đúng lắm, tao dễ bị tình cảm chi phối. Một chuyện buồn cũng khiến tao suy nghĩ cả tháng ấy
_ Chính bởi vậy nên mày đã để
vuột mất nhiều cơ hội nhưng yên tâm đi, công danh mày tươi sáng lắm. Chỉ
tội: tình duyên hơi lận đận
_ Lận đạn nghĩ là sao hả thầy? _ Mến " mèn" lo lắng hỏi:
_ Ờ..Ờ...nghĩa là mày đi mấy đời
chồng mà vẫn chưa hạnh phúc ý. Thằng đầu tiên, to, cao, đen...à quên
đẹp lại có máu nghệ sĩ. Nhưng tên này lăng nhăng, lén mày ra ngoài ăn "
phở"
_ Láo! Cắt trym hắn đi mày_ Huyền" đanh" giận dữ
_ Ớ..ờ...đến lúc đó tao.. nhờ mày_ Mèn nhìn nó ớn lạnh rồi lại nhìn tôi buồn thiu trông đến tội. Tôi vỗ vai:
_ Thôi! đừng lo, cuối cùng mày
cũng tìm được một người hết lòng yêu thương mày. Lại có 2 đứa nhóc dễ
thương nữa. Tao lấy danh dự thầy bói để cam đoan ( Ôi! Danh dự ơi! T_T)
" Xong chưa mày, đến tao", " Không!
Tao trước! " Tụi nó lại loạn cào cào lên. Lũ bạn ngây thơ này tưởng tôi
là thầy bói thật mới buồn cời chứ. Mến" mèn" ở cạnh nhà tôi nên lí lịch
của nó tôi thuộc nằm lòng. Nó lại học giỏi nhất lớp, có nhắm mắt cũng
đoán được công danh. Còn bọn kia thì...iem xin hàng
_ Thôi! _ Giả bộ uể oải, tôi nói_ Tao chán bói tay rồi. Kiểu khác đi. Bói tiền nhá
Phượng Thấm ngơ ngác: " Bói tiền á! Nghe lạ à nha. Bói thế nào?
_ Thế này này. Bọn mày mỗi đứa đưa tao đồng 5000. Tao nhìn vào đấy " phán" luôn
_ Eo! Siêu thế cơ à_ Quỳnh Hoa tròn mắt
_ Chuyện! Tao gì chả siêu
Vậy là...lũ bạn ngoan ngoãn trình diện toàn tờ 5000 mới cứng. Cầm xấp tiền trên tay, tôi đứng lên nói với cả bọn:
_ Giờ bọn mày đợi tao
_ Mày đi đâu thế_ Cả bọn nhao nhao
_ Tao cầm tiền mua bịch ômai ăn cho đã. Khà! Khà!
Nói rồi tôi chạy thẳng một mạch. Bọn bạn rồng rắn đuổi theo hò hét : " Trả tiền cho taoooo..o..o"
Lớp 10 A trường Chuyên:
_ Này! Làm gì cứ ngẩn ra thế mày_ Yến" béo lay lay tôi_ Đang chán đây, cả lớp đông như thế, có mỗi tao với mày học trường này. Chán! Tao muốn ăn kem
Tôi nhìn nó, bản mặt buồn thiu, cái
má phính cũng buồn xo không thèm làm tiết tấu: " nhô lên, hạ xuống "
thường lệ. Cầm tay nó, tôi kéo: " Ừ! đi"
Sân trường vẫn ngập nắng mùa hè như
buổi chiều hôm đó. Một buổi chiều của những ngày thơ ngây và an yên bên
bè bạn. Ve vẫn kêu, phượng vẫn đỏ nhưng bạn bè bên ta giờ đã có những
hướng đi riêng. Tuy nhiên xa rồi không có nghĩ không bao giờ gặp lại
Nên kỉ niệm à! Ngoan! Ngủ yên nha.. À... ơi.....À.. ơi...À ...ơi..i..i