Blog hay về tình bạn, tình yêu và gia đình - tớ cop blog từ các nguồn khác nhau trên internet nên không để ý được tác giả là ai, buzz tớ trên gtalk để tớ đặt lại tác giả nhé các bạn ! Moaz !
Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013
Ăn hết nhớ thương
“Cưng à, trưa nay em ăn gì?”
Trưa nay em ăn gì ư? Chắc cũng như mọi buổi trưa khác - cơm văn phòng bao giờ chả thế - một chút cá kho khô, một chút rau xào, một bát canh con. Thi thoảng người ta thay cá bằng lát sườn nướng mỏng mỏng, thay rau xào bằng ít đậu phụ om, thay bát canh bằng đĩa gỏi trộn … Đại loại thế thôi, nên câu trả của em cũng sẽ … từa tựa thế. Vậy mà trưa nào cũng vậy, cứ tầm đầu giờ chiều, trước khi bước vào văn phòng với đám công việc chồng chất, bao giờ anh cũng gọi điện, nhắn tin hỏi em câu này. Trưa nay cũng không là ngoại lệ …
Lúc mới quen anh, ban đầu em ngạc nhiên và cảm động. Thì lâu rồi có ai quan tâm đến em nhiều như thế! Sau, cũng đôi lần câu hỏi ân cần của anh làm em bối rối, phân vân không ít – Sao anh hỏi em câu này nhiều thế? Liệu có phải anh đang “kiểm soát” hay là “anh chẳng tin em”. Nhưng rồi khi mình đã là của nhau, thật sự của nhau, anh vẫn hỏi trưa nay em ăn gì thì em dần thấu hiểu. Anh hỏi, là để ngầm nhắc em phải biết quý lấy bản thân mình, đừng bỏ bữa. Anh hỏi, là để an tâm chuyện sức khỏe của em sẽ không làm anh lo lắng. Anh hỏi, cũng là cách để em biết anh luôn hiện diện ở đây, ngay cạnh em đấy. Anh muốn bù đắp cho em những thiệt thòi khi mình phải cách xa nhau. Anh muốn lấp đầy những khoảng trống vì cách ngăn địa lý dài hun hút không cho nhau nhiều cơ hội được chăm sóc, yêu chìu …
Bao nhiêu ngày tháng có nhau, là bấy nhiêu lần em nghe anh hỏi “Cưng à, trưa nay em ăn gì?” Em đã quen câu hỏi ấy như thể quen từng ánh mắt hơi thở của anh. Vậy mà trưa nay khi cúi xuống bàn phím gõ lách tách để trả lời, chả hiểu sao em lại nhớ về bộ phim Hàn “Tối nay ăn gì?” (What's for dinner) chiếu xa lắc lơ từ ba bốn năm về trước trên VTV3. Em nhớ hình như đó là bộ phim dài hơn 100 tập kể về sự xung đột, nhàm chán, bế tắc và những cái giá phải trả cho những quyết định sai lầm kéo theo sai lầm của một cặp vợ chồng trẻ, thành đạt nhưng sống thiếu niềm tin, tình yêu và sự chia sẻ. Em nhớ hình như xoay quanh cặp vợ chồng ấy còn có một hay hai cặp vợ chồng nào đó nữa có hoàn cảnh sống khác nhau nhưng lại chồng chéo mắc míu lấy nhau bởi những mối liện hệ bà con, anh em, đồng nghiệp rất phức tạp...
Em chỉ nhớ đại khái thế thôi, bởi phim chiếu lâu quá rồi. Mà em vốn dĩ quá bận rộn, quá ít ỏi thời gian, lại không thích lắm sự lê thê sướt mướt kéo dài hàng trăm tập của phim Hàn và “tuyệt đối không thích” cách giải quyết vấn đề rất chi không rõ ràng dứt khoát của họ nên hầu như không mấy khi ngồi chờ từng tập phim xem họ yêu nhau ra sao, giận nhau thế nào. Nhưng chẳng hiểu sao hình ảnh cô vợ ngày cần mẫn đi chợ, nấu nướng, chăm chút cho từng món ăn rồi xếp từng cái áo, từng đôi tất, từng chiếc khăn bông trong nhà tắm làm em nhớ lâu và chạnh lòng đến thế. Em cũng hay nhớ đến dáng ngồi ngồi buồn buồn bên mâm cơm chờ chồng về và ánh mắt nhẫn nhịn ngước nhìn lên của cô ấy, nhớ đôi môi héo hon chỉ mấp máy chực nói “Anh à…” khi nghe tiếng bước chân nặng nề của “ông chúa” mà cô đang thờ phụng, để rồi ngày nào cũng như ngày nấy, cô chỉ nhận được độc một câu hỏi thờ ơ “Tối nay ăn gì?” …
Cũng là một câu hỏi “ăn gì” sao lại ẩn chứa quá nhiều cảm xúc và thông điệp! Níu náu lấy nhau ở đấy mà đẩy nhau ra cũng đấy. Yêu thương ở đấy mà thờ ơ cũng đấy. Gần gũi ở đấy mà xa xôi cũng ở đấy thôi… Hóa ra, chuyện người ta ăn gì cũng quan trọng, nhưng đâu có quan trọng bằng “ăn với ai” hay “ăn như thế nào” anh nhỉ.
Trưa nay, thú thật em chẳng nhớ nổi mình đã ăn gì bởi chủ đích của em đi xuống nhà ăn đâu phải … để ăn. Em xuống, chỉ để cố làm vơi đi nỗi nhớ những ngày vui ngắn ngủi mình được ngồi bên nhau, chăm cho nhau từng ngọn rau cốc nước. Em xuống, để thử tìm lại tiếng xuýt xoa của những sáng mưa lạnh buốt hôm nào ở Dalat mình ngồi co ro bên nhau dưới mái hiên, cùng ăn chung một bát tàu hủ nóng thơm lừng. Em xuống, để tìm lại nụ cười an yên sau bao ngày mình lo âu thấp thỏm …
Anh còn nhớ tập tạp bút nho nhỏ của Đàm Hà Phú đã làm em và anh thú vị suốt chuyến đi dài? Trong cuốn sách ấy, không ít lần tác giả kể về những món ăn nằm sâu tronng ký ức. Nằm sâu, nhưng chưa bị vùi lấp bao giờ, để rồi một sớm mai nào đó, một khoảnh khắc giữa trưa hay đôi lúc chiều muộn chúng bất chợt trở về làm mình phải run lên vì từng dư vị riêng tư chở đầy nhung nhớ.
Là thế! Cho nên, anh ạ, trưa nay nghe anh hỏi "Cưng à, trưa nay em ăn gì?", em chỉ muốn nói rằng: Anh biết không, trưa nay, em đã ngồi ăn hết nhớ thương …
(Blue Jan)