Mưa đang đổ ầm ầm lên mái tôn, căn phòng tối dần. Tôi mở hết cửa sổ và
cửa chính, vậy mà mây chỉ kéo đến tối thui trong vòng 2 giây, mưa đã ầm
ập đổ xuống. Thật nhiều nước.
Giờ thì căn phòng nửa sáng nửa tối, tôi cũng không muốn bật điện. Cứ để
cho mình ngồi trong cái cảnh tranh sáng tranh tối cũng khá là dễ chịu.
Hôm nay cuối tuần. Cả xóm trọ đi vắng hết. Nói xóm thì cũng hơi buồn
cười, vì chỉ có 3 phòng trọ, trong đó có 2 phòng có người ở, tổng cộng
là 5 đứa con gái. Trước đây có một gia đình nữa nhưng anh chị đã chuyển
đi. Mà hình như, tuần sau có thêm người vào ở. Thì cũng vui, nhưng đừng
quá ồn ào là được. Chỉ riêng việc những chiếc xe chạy ngoài đường, bấm
còi inh ỏi cộng thêm nhà hàn xì bên cạnh lúc nào cũng ken két tiếng kim
loại va chạm vào nhau cũng đủ để cái không gian này chỉ thực sự tĩnh
lặng lúc 0h sáng.
Từ cửa sổ nhìn ra trong ngày mưa gió tơi bời
Ồn ào cũng tốt vì để thấy mình còn sống với thế giới này. Nhưng tĩnh
lặng thì tốt hơn vì những thứ “rác âm thanh” đập vào tai liên tục sẽ gây
cảm giác khó chịu.
Mưa ngày càng lớn dần. Những hạt mưa nặng nề nhưng mau mắn rơi xuống,
bộp bộp bộp, tạo nên những cái bong bóng mưa đủ kích thước. Tôi nhớ
những ngày mưa dài ở quê tôi quá.
Ở quê, nói là mùa mưa nhưng thực ra là mùa bão. Ngày xưa, khi bão nổi
là thích lắm. Lúc đó sẽ vào mùa nhãn, vải… và những cơn bão thì không hề
nhẹ tay, nó quật cho tơi tả, rụng hết mọi loại quả. Tụi trẻ con chúng
tôi tha hồ lượn từ vườn nhà nọ sang vườn nhà kia, nhặt hết bỏ vào vạt
áo. Ngay cả mấy loại quả to như bòng, bưởi cũng rụng tràn lan, chỉ việc
đi ôm về cũng đủ mỏi tay. Người lớn thì than vãn, nào là mùa này sẽ mất
lúa, mất ngô, kệ chứ, tụi trẻ con có đồ ăn là được.
Tôi cũng nhớ những bong bóng mưa. Hồi đó, nhà tôi sân bằng đất, không
được sân gạch hay xi măng như bây giờ. Tôi nhỏ xíu, chừng 3, 4 tuổi gì
đó nhưng nhớ rất rõ, mùa mưa năm đó mẹ tôi mang bụng bầu em tôi, dắt chị
tôi ra quê ngoại để “chạy đói”. Xí nghiệp bố không có việc, không đủ lo
nổi cho gia đình. Bố ở nhà, theo chân mấy người hàng xóm, đi đánh tôm,
cá, được bao nhiêu sẽ chia đều cho từng người. Mùa mưa đến, tôm cá
nhiều, bố cũng nhờ người mang ra chợ đi bán để lấy tiền mua thêm đồ ăn
cho tôi. Ký ức nhòe dần…
Tôi nhớ hình ảnh bố tôi cầm cái điếu cày, rít từng hơi khói, nhìn mưa.
Bong bóng mưa rất lớn, nổi phập phồng trên mặt sân. Lúc đó bố thường
ngâm thơ, cái bài nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần:
“Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai
Con ở với ông thuyền chài
Ngày ăn cá hú con dài mõm ra”
Tôi chẳng biết cá hú là cá gì, chỉ hay hỏi lại bố, giờ con đang ở với
ông thuyền chài thật. Và nhớ thêm rằng, lúc đó mắt bố buồn.
Tôi nhớ ngày đó, bố sốt cao nằm trong nhà, rên hừ hừ. Tôi chẳng biết
làm gì ngoài việc ra ngoài… nghịch đất. Trò chơi nghịch đất cũng thú vị
thật, một mình chơi, cứ chôn một đống cái “kim kỉm kìm kim” xuống rồi tự
đào lên, tự reo, vậy mà chơi cả ngày được. Tôi còn nghe chú hay thím
tôi dặn, đừng có đi đâu hết, bố bị ốm thì ở nhà, không có người là chết
đó. Tôi sợ bố chết, nên cứ quanh quẩn chơi một mình, cũng chẳng thấy
buồn. Đang chơi thì mẹ về, cái bụng giờ to vượt mặt rồi. Ừ, tôi cũng nhớ
mẹ nhìn thấy tôi mà khóc vì thấy con lem luốc bẩn thỉu quá, lại còn gầy
tong teo.
Vậy đấy, cái hình ảnh hồi 3, 4 tuổi tôi nhớ được chỉ duy nhất là cái
cảnh tôi một mình chơi hoặc ngồi bên cạnh bố nhìn bong bóng mưa phập
phồng. Nên dù gì mà nói, những khi mưa thật lớn, bong bóng mưa thật
nhiều, tôi chỉ thấy mình bỗng dưng nhỏ lại, cô đơn và tủi thân. Vậy
thôi.