Như tất cả mọi giác cảm trong tôi đều ngừng trệ. Nhưng những mảnh ghép
đang dần tách khỏi cơ thể tôi vậy. Cứ như mọi thứ đang chạm tới ngưỡng
của tử thần, đang giao mình giữa sự sống và cái chết. Tất cả đều là một
vách ngăn rất mong manh, ẩn mình sau những màn che chắn tưởng chừng như
không bao giờ mục rỗng.
Đời chẳng biết rồi sẽ đi về đâu, không biết rồi sẽ như thế nào. Vậy mà
tôi vẫn cứ giữ trong mình cái ý nghĩ về một tương lai chẳng có gì, không
tồn tại cả những ước mơ dù là nhỏ nhoi nhất. Phải chăng, đó là sự tự kỉ
cho chính bản thân mình, hay tôi hèn nhát không giám gồng mình lên gánh
chịu những bụi đời đang phủ mờ trang đời tôi.
Tôi đã ước mơ hạnh phúc đến với mình. Một gia đình êm ấm, một cuộc đời
bình lặng, một cuộc sống vui tươi. Tôi luôn ước mơ như thế.
Phải. Đó cũng là một ích kỉ, và tôi muốn mình được ích kỉ như thế. Ích
kỉ để giữ lấy hạnh phúc cho đời mình. Ai đó có thể đem hạnh phúc tới cho
tôi? Hay hạnh phúc phải tự tôi kiếm tìm. Tôi không biết. Có lẽ, đời
luôn tồn tại những quy luật vay và trả. Hạnh phúc thì không bán, mà bán
thì liệu có thể mua nổi không? Chỉ cần ít, nhưng dài lâu là đủ.
Đôi khi nhớ lại những tháng ngày còn hoang dại với tự do, còn vô lo vô
nghĩ về đời, khóe mắt tôi lại lăn dài một giọt sầu mặn đắng, thấm đẫm
vào tim, chảy tràn vào từng vách nhớ! Tôi bỗng thèm được trở lại ngày
xưa! [...].
Tôi vẫn thế, vẫn luôn thả hồn mình vào từng nốt nhạc phiêu lãng, vẫn
luôn để những giọt nước mắt hòa lẫn vào mưa. Tôi vẫn mang âm vang của
một phím nhạc lòng, vẫn hay hát vu vơ, vẫn cười như điên dại.
Tôi cũng không hiểu nổi mình, hay chăng là cũng chẳng biết mình đang
nghĩ gì. Nhiều khi cảm xúc cứ tới, và như nó đang chiếm đóng lấy tôi
vậy. Tôi chẳng còn là tôi nữa.
Tôi không còn cái nét ngây dại ngày nào, bởi đời khoác lên mình bộ phục
trang hoàn mĩ, đời thay đổi và con người cũng phải đổi thay. Tôi thờ ơ
với những cuộc tình chóng vánh, dễ đến và cũng dễ đi tựa như một cơn
gió. Thế mà lại có những mối tình để lại trong tôi ngàn nỗi nhớ, những
đắng cay, những tổn thương xen kẽ với cả những nỗi hận thù.
Vẫn lặng lẽ đi về phía không nhau, vẫn im lặng dõi theo từng bước trên
con đường gai góc. Vẫn thế, vẫn cứ yêu, nhưng thầm lặng. Nghe như giọt
buồn đã vỡ tung trên nền đất, như miền đau đang chết mòn trong góc con
tim. Ủ rũ, nhợt nhạt và mất đi màu của hạnh phúc!
Tôi đã đánh mất đi người quan trọng với tôi trong tình yêu. Có lẽ tôi
đã sống quá ích kỉ, khuôn khổ và trầm lặng chăng? Anh không còn yêu tôi
nữa, bên anh giờ là người con gái khác, không phải tôi. Tôi yêu anh bằng
tất cả những gì tôi có. Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao lại kết thúc như
thế, là tôi sai hay anh mới là người có lỗi?
Vẫn cười cái nụ cười như đểu giả, nhếch mép cười đời, cười tình, cười
cho chính mình, thế nhưng vẫn an ủi chắc là do tôi không có duyên trong
tình yêu mới thế, ừ, có lẽ thế thật.
Đi qua những ngày không nhau, tôi đang dần chìm mình vào cái gọi là cô
đơn ấy. Tôi mới hiểu được một mình đáng sợ như thế nào. Tự đau tự mình
an ủi, tự khóc thì tự lau nước mắt, mệt mỏi thì tự mình nhận lấy bờ vai
mình, tự ngã tự đứng lên...
Cũng chẳng hiểu sao, không biết tự khi nào, tôi quen cái thói quen trải
lòng mình với những bài blog, tôi viết và cứ viết, đơn giản chỉ là một
niềm đam mê, viết để nói ra nỗi lòng mình, để những tâm tư được giải
tỏa, để lòng cảm thấy được nhẹ nhàng hơn.
Tôi yêu cái cuộc sống giản đơn quanh mình. Thầm lặng. Tôi nép mình
trong lớp bọc ngụy trang, ẩn mình vào sâu những tâm tư. Phải chăng là
như thế, hay là do những nỗi buồn và tâm tư kéo tôi chìm sâu vào chúng
mà chẳng thể nào thoát ra được.
Khi đánh mất đi một thứ gì đó thuộc về mình, khi mà đã có khoảng thời
gian gắn bó, khi mà đã có những kỉ niệm được đắp xây, thì khi ấy mới
biết nó quan trọng với ta như thế nào. Muộn màng, một sự ân hận muộn
màng cũng chẳng thể nào mang nó trở lại được bên ta, cuối cùng cũng chỉ
còn ta với những hỗn độn cảm xúc không tên mà thôi.
Thế đấy, ẩn mình trong vỏ bọc có khi lại tốt hơn khi phải gồng mình lên
thích nghi với những bon chen chua chát ngoài đời. Tôi chọn cách sống
đó, đơn giản vì tôi thích, và vì có lẽ tôi đã chẳng thể nào thoát ra
được nữa. Đã đi quá xa rồi! Bởi tôi chạy theo những cảm xúc. Mà có những
cảm xúc lại đến muộn trong tôi!