Đã bao lâu rồi, anh không nhìn vào gương mặt của người mà lúc nào anh
bảo anh yêu say đắm? Đã bao lâu rồi anh không đủ can đảm nhìn sâu vào
đôi mắt của người luôn nhìn theo anh từng phút từng giây? Đã bao lâu rồi
anh không nhìn thẳng vào trái tim đang vì anh mà nhói đau thế này?
Đêm mưa, anh hỏi em, tại sao em lại yêu người như anh, yêu một người
chẳng mang cho em được gì, đến cả một món quà để kỉ niệm cũng không, mà
toàn mang đến cho em những buồn đau. Em cười và bảo với anh rằng: “Vì đó
là tình yêu anh ạ!”
Em chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, kể cả dù đó là sinh nhật
của em, vì em nghĩ làm như thế thì ích kỉ, là vô tâm lắm. Nhưng anh à,
em không đòi hỏi những thứ đó, không có nghĩa là em không cần anh quan
tâm, em khao khát ước ao nhiều lắm, nhưng chỉ là những thứ nho nhỏ, như
là anh dành chút thời gian cho em, đưa em đi chơi, đưa em đi học, quan
tâm em hôm nay vui hay buồn... Những thứ đó có quá khó không anh, khi
anh luôn bảo là đi làm không có thời gian, em chấp nhận, vậy thời gian
anh dành cho bạn bè, cho những lúc vui chơi mà không có em thì là sao hả
anh? Em thật không muốn nhắc đến những chuyện đã qua, em sẵn sàng vị
tha tất cả. Nhưng nhìn em đi, có những chuyện anh không muốn em biết,
anh nghĩ rằng em không biết và sẵn sàng lừa dối em. Đúng không anh?
Anh chỉ biết xin lỗi vô tội vạ mà không khi nào anh nghĩ xem rằng mỗi
lần xin lỗi là mỗi lần nỗi đau đè nén em ngộp thở và nghĩ xem rằng lời
xin lỗi đó có phải là một lý do người ta có thể chấp nhận không. Em luôn
muốn hét lên rằng: ”Sao anh không nhìn em?” Nhìn em dù chỉ một lần, để
có thể cảm nhận được sự thất vọng và nỗi buồn em đang nặng mang. Nhìn
vào đôi mắt mà anh là người đầu tiên bảo rằng nó rất buồn.
Buổi chiều tàn, em sắp xếp hết đồ đạc vào chiếc vali cũ, để lại anh và
những gì thuộc về anh ở nơi đây. Em sẽ rời xa nơi này một thời gian, em
sẽ tìm một nơi thuộc về mình, một nơi em có thể sắp xếp lại những cảm
xúc đang rối bời trong suy nghĩ, một nơi em vẫn có thể mạnh mẽ cười tươi
dù không có anh ở đó. Sẽ có một nơi như thế, đúng không anh?
Hít một hơi thật sâu, em xách vali bước ra cửa, rất muốn thấy được
người mà yêu đến đau lòng một nửa, nhưng lại sợ thấy rồi lại không nỡ
đi, rồi lại chìm trong những chuỗi ngày cô đơn trong cuộc tình chúng ta.
Không, em phải mạnh mẽ thôi anh, em không thể quay lại để nhìn anh lần
nữa, nhưng nếu có thể thấy anh ngay bây giờ, em sẽ nói với anh một câu,
chỉ một câu thôi, không phải là “Em yêu anh” mà là:
“Hãy nhìn em một lần nữa!”
P.S: Chúng ta chỉ tốn hết 282 ngày yêu nhau để biết rằng mình không
thuộc về nhau, nhưng một mình em không biết phải tốn thêm bao nhiêu ngày
nữa để đi hết con đường yêu thương anh.