Nó bước ra khỏi cổng trường trong cái tâm trạng khó có thể hân hoan
hơn vì đã thoát được kiếp đứng xếp hàng khi sớm nhận ra cái nó cần chưa
có. Tung tẩy dọc bờ hè thường nhật, nó dừng chân trước cửa một hàng in,
bên cạnh cái xe donner quen thuộc lọ mọ nghịch điện thoại, chuẩn bị bật
GPS như một thú vui sang chảnh lúc được đi bộ. Đang tí tởn với cái bộ
mặt hớn hở, đám mưa bụi lây phây thốt lên một tiếng "Rào!". Mưa rơi nhẹ
như xối vòi hoa sen trên đầu nó. Nó ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, nhoẻn
cười một cái rồi lùi vài bước chân vào dưới mái hiên hàng in. Nó thích
thú với ý nghĩ trong đầu về một đoạn phim từng xem và khẽ liếc sang hàng
cafe có cửa kính bên cạnh, hi vọng bắt gặp một chàng trai nào đó đang
ngồi mân mê bản vẽ thiết kế trong bộ vest Hàn nhẹ có cài kim băng. Nghĩ
vậy rồi nó khẽ chun mũi lắc đầu để trờ về với hiện tại.
Nó chần chừ nửa vội nửa buông với cuộc hẹn trước mắt có thể sớm hơn
đến nửa tiếng. Nấn ná mãi rồi cũng quyết định chạy đi kiếm một cái ô màu
hồng cho hợp với cả cây hồng của nó ngày hôm đó. Nhảy hết từ mái hiên
này sang mái hiên khác, mưa vẫn tiếp tục reo theo nhịp đập con tim nó.
Chả mấy khi nó có được một chiều thảnh thơi, chạy loanh quanh, đi vòng
vòng và làm những gì nó thích. Cầm được một thứ đồ mới trên tay luôn là
niềm vui thích bất tận của nó. Nó hí hửng với cái ô màu hồng dọc con phố
không cần màng đến ánh mắt của những người xung quanh. Chỉ cần nó thích
thú với cái thực tại của nó. Nó kệ tất.
Thong dong ra bến xe bus, nó vẫn thích những lúc như vậy. Nó đếm hạt
mưa dưới vành ô, xoay xoay cho lớp chấm bi tạo thành vòng xoáy lung linh
nắng. Cái kiểu qua đường giật thột như con thỏ làm nó tự cười mình
không biết bao nhiêu lần. Kệ chứ. Ai bảo đấy là một thú vui. Và ngay cả
việc ngày hôm đó, nó quyết định lên một tuyến xe mới cũng không ngoại
lệ.
Trèo lên một tuyến xe số lạ với điểm dừng như thường lệ. Ngồi xuống
chỗ xong cũng là lúc Hà Nội tiếp tục trút những cơn mưa rào dai dẳng. Nó
ngồi ngắm mưa và đếm biển số nhà, lướt qua tên các cửa hiệu, quán ăn,
ngoái nhìn thèm thuồng và dán mắt vào vài bộ đồ hấp dẫn trong các shop
thời trang lớn như một thói quen. Tiếng mưa, tiếng xe, tiếng điều hòa
trộn lẫn vào nhau thành thứ âm thanh quen thuộc, ngai ngái mùi mưa và
chút gì đó lắng đọng trong cảm xúc. Nó chợt nhớ đến ngày hẹn đầu tiên
khi nó ríu rít khoe trường mới và dính mưa ướt nhẹp đoạn đường về. Giờ
thì có nó, có mưa... nó không bị ướt nhẹp nữa và cuối con đường đang có
một người chờ nó... nghiêm túc. Nó cười. Một điều ước trẻ con vụt qua.
Giá mà cửa kính xe bus có thể kéo ra được thì nó thích thò tay ra ngoài
nghịch mưa lây phây hè vội.
Mưa quyện vào điệu nhạc nó đang nghe làm những lời ca càng thêm thấm
thía. Nó đếm lại từng kỉ niệm, từng câu nói trong đầu rồi khẽ cười và
cảm thấy ấm lòng ghê gớm. Bất giác nó nghĩ đến cái tương lai gắn liền
với xe bus một năm nữa. Liệu có còn những cơn mưa rào vội như thế này để
nó được ngồi lòng vòng và nhớ về những tháng ngày tươi đẹp của nó
không? Một phương trời rất xa. Nó và mưa cùng những tuyến xe vô định và
vô vàn kỉ niệm đáng yêu. Chút lãng mạn. Chút thi vị. Chút cô đơn nhưng
đầy ấm áp. Nó hình dung được niềm tin sẽ lóe lên thế nào trong khung
cảnh đó, cái động lực đủ lớn để nó phấn đấu cho tương lai, để ngày trở
về nó có thể tự hào ùa vào vòng tay đầy vững chãi. Ừ. Nó tin. Nó thích
cái cảm giác với mưa lúc này... lắm lắm...
Xe dừng lại ở bến cuối. List nhạc của nó cũng bắt đầu nhảy sang bài
hát đầu tiên của ngày định mệnh. Nó chạy vội xuống với cái ô mở dở rồi
lại lững thững theo điệu nhạc đi về cuối con đường.... Một cây xanh quen
thuộc tiến về phía nó. Một nụ cười hiền nhẹ nhàng và cái bóng xanh hồng
nhòa dần trong cơn mưa hè vội chốn Hà thành...