Đêm đã khuya, ngoài trời những hạt mưa rơi không ngớt, trong căn phòng
nhỏ có một người ngồi ôm những trăn trở ưu phiền của cuộc sống.
Một tháng bốn ngày nó trở lại với cuộc sống thường ngày sau hơn tháng
sống và làm việc nơi xứ người. Những trải nghiệm va vấp của những ngày
tha hương đã giúp nó trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều. Đôi khi giọt
nước mắt nó vẫn lặng lẽ rơi vì nhớ, vì thương. Đôi khi nó thấy cô đơn
trống vắng đến lạc lõng. Những cơn mưa, thường đưa nó hồi tưởng về những
khung màu tươi sáng tự nó tô vẽ lên nhưng lại nhận niềm đau mất đi niềm
tin, có lúc nó thấy ngột ngạt đến sợ hãi cuộc sống. Và nó gọi những cơn
mưa ấy là "mưa buồn!"
Ảnh minh họa
Đôi chân nó đã chai cứng, nhưng đôi lúc nó mềm nhũn muốn chùn bước
trước những hòn đá đang nằm ngổn ngang chắn con đường nó đi. Đôi vai nó
đã chai sạm với lỗi lo cuộc sống tự lập, nhưng có lúc nó muốn nằm gọn
trong vòng tay của mẹ nhận được yêu thương, bình yên tâm hồn.
Nó lúc nào cũng toe toét cái miệng để quên những mệt nhọc của cuộc
sống. Nhưng cái đầu nó lúc nào cũng căng thẳng, quẩn quanh những ưu
phiền phải nghĩ. Nó ước mình trở về như một đứa trẻ với nụ cười hồn
nhiên vô lo nhưng thời gian ép nó phải trưởng thành.
Những cơn mưa khiến nó rất cô đơn, ai đó đã từng nói "khi buồn hãy nói
chuyện cùng họ nó sẽ không còn cô đơn" nhưng giờ đây khi mưa rơi nó
không những cô đơn mà còn thấy mình buốt giá trong góc yêu thương của
quá khứ.
Thời gian qua và những ngày sắp tới sẽ đầy những khó khăn và căng thẳng
của những cuộc bon chen xô đẩy. Những ngày qua nó quá mệt mỏi với những
gì đã đi qua. Đôi khi nó muốn quẳng phiền muộn sang một bên đến một nơi
nào đó mới lạ, khiến tâm nó bình yên. Vốn dĩ cuộc sống là phải đấu
tranh với ý trí, cuộc sống không có hai từ "nghỉ ngơi". Nó bước đi mệt
nhoài trong tâm.
Có những bước đi nó không thể nghĩ rằng nó sẽ phải đi qua nhưng nó vẫn
phải đi dù có phải rớm máu nó cũng phải đi đến điểm dừng. Nó đang phải
tự gây dựng lại niềm tin mà ai đó đã đánh cắp. Có những đêm thao thức
với chiếc gối mềm ướt sũng vị mặn của nước mắt khi bình minh nó nheo mày
nhìn những tia nắng hắt qua khung cửa và rồi nó tự cười đón ngày mới
với mặt lạ vô tư.
Cuộc sống là một sân khấu lớn và nó là một diễn viên của chính trong vở
kịch do chính mình là đạo diễn. Đêm nay hạt mưa vẫn tí tách rơi lách ca
lách cách như một bản nhạc buồn. Nó đang đánh nên những nốt nhạc buồn!
P/s: Đã lâu bị mất cảm xúc, hôm nay những hạt mưa buồn lấy lại chút khoẳng lặng ẩn mình sau bụi thời gian làm chai cứng.