Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Viết để quên, rồi đọc lại sẽ không quên nữa.

Đây là tôi sau một tuần của nước mắt, những nụ cười già tạo, những dòng chat viber, tách biệt và làm bạn với iPod. Sau một tuần của giống gió, tôi trở mình tình dậy cứ nghĩ nắng đang lên, nhưng thực tình mưa giông có thể ập tới bất cứ lúc nào, chỉ cần bầu trời đầy mây.

Hà Nội tuần vừa rồi bão, gió giật như tiếng lòng tôi. Có những lúc mọi thứ bất ổn đến mức tôi chỉ biết tự đóng cửa và kêu gào trong tim, thẫn thờ nhìn mưa rồi chúi mũi vào một trang sách đọc đi đọc lại mười bốn lần. Tôi ra ngoài đường khi phải đi học thêm, nói chuyện khi được hỏi đến, cười nhạt khi cần xã giao.

Cảm xúc của tôi là buồn, đúng, nhưng có lúc tôi đã hốt hoảng, hốt hoảng thực sự. Tôi hốt hoảng trong khoảnh khắc mẹ già của tôi ngã quỵ trong cơn sốt 40 độ C không rõ nguyên nhân, trán nóng hầm hập nhưng tay chân thì lạnh đến tím tái. Tôi hốt hoảng khi chính mình lại quyết định từ bỏ ước mơ của mình, rũ đi mọi sự cố gắng để bắt đầu cuộc chiến mới. Rồi tôi hốt hoảng khi hàng cây phượng gần nhà đã rũ sạch hoa trong cơn giông giật mạnh. Những lúc đó tôi tự hỏi cuộc sống là sao, cần sống thế nào mới tốt, khi bão đời cứ không dưng mà tới để trực đánh đổ con người, bão thiên nhiên không hẹn mà ghé cướp đi sắc màu đẹp nhất mùa hè của tôi.

Những ngày bão mưa mát nên tôi chắng mấy khi bật quạt, không phải nghe tiếng phành phạch của điều hòa nhà bên, chỉ lặng nghe mưa rả rich. Mưa chung quy là một hiện tượng tự nhiên, tự nhiên đến hồn nhiên vô cảm, nên nó cứ đem đến nỗi trĩu nặng cho lòng người. Có lúc tôi ghét mưa cay đắng, nhưng những ngày mưa mới cho tôi khoảng lặng để tự gặm não mình. Có lúc tôi thèm nắng cồn cào, muốn nhìn những hạt vàng lăn tăn trên bầu trời, nhưng nắng khiến tôi nóng bức đến điên lên vì không giải quyết được vấn đề của chính bản thân mình. Con người rốt cục có nên tham lam thế không, khi cứ cần những thứ họ không có, đòi những điều họ đã làm mất đi?

Tôi quyết định từ bỏ vì tôi sợ mình lại thất bại. Thát bại bây giờ, ở tuổi 18, sẽ chẳng là gì to tát, mà chỉ là một bài học nhỏ cho 50, 60 năm cuộc đời sắp tới. Nhưng tôi là người, nên tôi thích thành công và lẩn tránh thất bại đấy? Tôi thấy mình hèn, hèn đúng như những người tôi đã từng tỏ ra khinh rẻ vì học không biết vượt khỏ những nơi họ vấp ngã. Bây giờ tôi cũng thế, thấy gập gềnh sỏi đá nên sợ, nên khóc lóc thảm thiết và đòi rẽ vào con đường tôi không hề yêu thích nhưng bình yên được chở che. Hèn hạ thế, nhút nhát thế, không phải là tôi của trước kia, nhưng là tôi-đang-dần-trở-thành. Khinh bỉ cả bản thân mình, bạn đã bao giờ thấy thế chưa?

Người-anh-ngoài-xã-hội yêu tôi hết mực nói với tôi rằng: “Có 1 điều nữa, là e k hèn nhát. Ít nhất vs a, cách đánh giá a khác. Nếu e bước tiếp, e vượt qua những khó khăn đang có, em dũng cảm. Nếu em bỏ, em đã chấp nhận vứt đi hết nỗ lực suốt mấy năm, chấp nhận làm cuộc sống mới, với nỗ lực đó, e vẫn là ng dũng cảm. Hèn nhát chỉ dành cho con ng cứ sống mãi k là chính mình, tiếc nuối, tiêu cực. Em Hà hiểu ý anh Thái mà.” Nghe xong những lời này, tôi khóc ngay tức thì. Một người không máu mủ tin tôi, anh ấy TIN tôi, trong khi cả gia đình và bản thân tôi không nghĩ rằng tôi sẽ thành công. GIA ĐÌNH TÔI KHÔNG HỀ TIN, và tôi cũng vậy.

Quyết định thế nào thì vẫn tùy thuộc vào tôi. Rốt cục sau môt tuần sóng lặng hài lòng với sự hèn nhát, tôi lại lóp ngóp trong bể rộng của những nghĩ suy.

Mười tám tuổi, vẫn được bố mẹ nuôi nấng, tôi có đang làm quá mọi thứ lên không? Tôi có đang sống kịch như cuốn phim truyền hình dài tập nào đó?

Mười tám tuổi, con số chẳng đáng là bao so với đời người, vậy mà cứ phải quyết, định gì cũng phải nghĩ, vậy là sao?