Đêm cô liêu, ảm đạm và khô khốc trong cơn gió thoảng qua cuốn sạch đi
chút không khí cuối cùng còn đọng lại. Khó thở, ngột ngạt, bực tức như
có hàng ngàn ngọn lửa đang nhen nhóm cháy trong tim.
Nước mắt cứ thế rơi trong vô thức, nhuốm vào tim em màu của một cuộc
tình chết, hoang hoải và tê tái, buốt nhói một miền đau. Có phải vì quá
yêu nên đau cũng nhiều? Có phải vì quá nhớ nên lệ cứ tuôn? Là em sai.
Anh đừng đi, anh nhé!
Em tìm tới nơi mà gió đưa anh đi tới một phương trời mới, nơi có một
bầu trời đầy ắp những hạnh phúc đang chờ đợi anh. Hãy cho em chạm nhẹ
phút giây, chạm nhẹ vào những yêu thương ngày nào. Cho em nắm lấy đôi
tay anh lần nữa, cho em được chiếm chọn lấy môi hôn! Ở lại bên em đi
anh, tình yêu em trao anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Nhưng có lẽ đã
không còn gì lưu luyến để giữ lại bước chân anh.
Em tìm đến nơi anh đã bước. Em vẫn chờ, vẫn đợi anh trở về. Về với em
đi anh, để em được yêu anh bằng tất cả những gì trọn vẹn nhất!
Anh đừng đi! Đừng làm nước mắt em rơi nhiều hơn nữa, em đã im lặng thật
rồi. Đừng đi mà, xin anh đấy. Em không thể chịu đựng được những tháng
ngày một mình mà không anh, em muốn được nghe những lời anh mắng, muốn
được anh đánh yêu trong những lần ngang ngược, em muốn được vòng tay anh
ôm ghì, muốn được nghe tiếng con tim anh thổn thức. Em nhớ anh!
Biết tìm nơi đâu tiếng yêu mà em chôn giữ bấy lâu trong trái tim câm
lặng, không thốt nổi nên lời tiếng nói thiêng liêng. Nhưng con tim em
nguyện được yêu anh mãi. Về với em, anh nhé! Em sẽ phải làm sao khi
không có anh bên cạnh, em phải biết đi con đường nào khi không có anh
dẫn lối... Không anh, em sẽ lạc giữa dòng đời vồn vã mất thôi.
Nước mắt em sẽ thôi rơi khi tất cả còn ở lại trong hoang hoải đợi chờ,
khi anh dừng bước và con tim em lại hồi sinh sau lần rơi vào bẫy của tử
thần. Đừng bước nhanh như thế, chậm thôi, để cho em được níu anh ở lại.
Dừng lại đi anh để em được nói với anh điều thiêng liêng mà em chôn giấu
trong sâu thẳm trái tim, rằng: Em yêu anh!