Ngày xưa em còn non nớt lắm, chưa có kinh nghiệm. Em chưa biết soi anh qua những người yêu cũ của anh.
Em chỉ biết thầm cay đắng và nhói lòng, mỗi khi nghe anh nhắc đến người yêu cũ.
Lần
đầu tiên em quyết định cắt phăng mái tóc dài và chọn kiểu tóc demi
garcon đầy nam tính. Cả cơ quan vây lấy em bình phẩm khen chê, có người
khen em nhìn rất cá tính và thông minh, có người chê em quá gầy guộc xơ
xác trong bộ tóc khác, mấy ông đàn ông lại lấp lửng trông em sexy hơn vì
đám ăn chơi sành sỏi luôn mơ mộng được ôm trong vòng tay một cô bé gái
tươi như ngó sen có nét bé trai hoang dại. (Là em nghe đám báo chí mạng
hay hoang tưởng như vậy!)
Em
gọi điện thoại hớn hở khoe anh. Anh rời phòng họp ban đến ngay phòng em
giữa những đôi mắt tò mò dò xét của mọi người chung quanh.
Anh thừ người nhìn em đăm đắm và buộc miệng nói:
- Xinh lắm. Em giống cô ấy quá!
Lúc đó, em ngay lập tức hối hận vì mình đã chọn kiểu tóc này.
Cô
ấy tên Thuận. Một cái tên rất con trai và một khuôn mặt đầy cá tính. Dĩ
nhiên đặc biệt là mái tóc, mái tóc demi-garcon giống em như đúc.
Người
con gái đó không lẫn được vào đâu trong đám đông. (Không phải em cũng
không lẫn vào đâu trong đám đông sao? Hay đó luôn là tiêu chí chọn lựa
của anh?)
Thuận
là hướng dẫn viên của một công ty du lịch, nói thông thạo hai ngoại
ngữ, nói tiếng Anh theo giọng Mỹ (dễ nghe hơn dân bản xứ với chất giọng
lạnh lẽo nghẹt mũi kinh niên vì nhiễm sương mù) và đam mê tất cả những
gì thuộc về nghệ thuật. Kiểu người đầy đam mê (mà ta vẫn hay khịt mũi dè
bĩu). Cô đủ thông mình để cuốn hút đàn ông mà không bị cuốn hút vào các
mối tình ba-lô tốc hành mà dân làm guide thường phạm phải do
nỗi cô đơn khi rong ruổi trên đường. Người đàn ông cao ngạo trong anh đã
bị chất rất cô bé tomboy và đôi mắt trong veo trên cái đầu đặc sắc của
cô đánh gục. Dù anh thề với em rằng giữa anh và cô sâu sắc nhất chỉ là
một đêm mưa hai người nằm bên nhau say sưa cùng nghe nhạc Pháp, và chỉ
có thế thôi mà anh nhớ suốt đời. Và chỉ có thế thôi mà em cay đắng mãi
về sau, mỗi khi anh nhìn vào mái đầu tomboy của em mà mắt cười mơ hồ đi
lạc.
Nhưng Thuận không phải là mối tình đầu của anh.
Ảnh minh họa
Mối
tình đầu của anh là một cô gái hơn anh 5 tuổi, già dặn kinh nghiệm tình
trường. Trong khi anh chỉ là một cậu bé trai mới bắt đầu năm thứ nhất
đại học văn chương. Cô theo phong trào hippy của thập niên 70, da nâu
óng như mật ong, mắt đen xếch dài dưới hàng mi dày rợp có tia nhìn hoang
dại bí ẩn. Cô thu hút tất cả nam sinh viên trong lớp bằng nam châm của
thân hình nở nang bốc lửa và chất giọng thổ khàn khàn rất đàn bà, khiêu
khích trí tưởng tượng phong phú của các chàng trai mới lớn. Anh cũng như
các chàng trai khác lao vào cô như thiêu thân lao vào lửa, dù biết cô
đã có ông chồng tính nóng như lửa.
Anh
nếm cay đắng đầu đời vào một chiều trốn học đi chơi công viên Tao Đàn
với cô. Bất chợt gặp cơn mưa rào Sài Gòn, và cô để mặc mình trần, đầu
trần tắm mưa, dắt tay anh chạy quanh mấy hàng cây thả tiếng cười giòn
tan lanh lảnh. Như có tia lửa điện vụt qua người, anh bừng bừng nóng bất
kể mưa lạnh khi kề sát bên anh là thân hình cô óng ả sau lớp áo chemise
mỏng ướt nước mưa dính sát vào người. ĐIều bất ngờ thứ hai sau cơn mưa
ập đến khi cô thảng thốt la lên:
- Chết rồi xe zeep của chồng em kìa! Mình bị theo dõi rồi. Chạy đi anh!
Thế
là anh leo lên ngồi trên chiếc xe vespa của cô, nhắm mắt theo cô chạy
loanh quanh trong các hẻm phố ngoắt ngoéo của quận 5 và chỉ dừng xịch
lại trước một khách sạn nhỏ hẻo lánh nằm trong ngõ cụt. Cô kéo tay anh,
thở hổn hển:
- Vào đây đi anh, ở đây chừng nào yên thì về.
Và
cô cũng lôi kéo anh như vậy vào mê cung không cùng của tình ái trong
khi anh ê chề nhận ra rằng mình chưa hề được chuẩn bị để đi đến chặng
thăng hoa cuối cùng của tình yêu! Anh đã làm một thằng thất bại trong
mắt cô! Sau chuyến phiêu lưu đó, anh bị bệnh liệt giường mất một tuần và
cô không ngừng săn tìm anh đến tận nhà cho đến khi bố mẹ anh quyết liệt
ngăn cấm.
Mỗi lần nghe em ngâm nga ca khúc The Summer knows nổi
tiếng suốt những năm 1970 (về chuyện tình của một cậu học sinh và cô
giáo xinh đẹp một mùa Hè trên biển) anh vẫn mỉm cười chua chát:
-
The summer smiles, the summer knows and unashamed she shed her clothes.
The summer smoothes the restless sky and lovingly she warms the sand
on which you lie… (mùa Hè mỉm cười, chỉ có mùa Hè biết thôi, và không
ngần ngại, cô gái trút áo quần trên bãi biển. Mùa Hè làm êm dịu bầu trời
xanh chói chang, và dịu dàng cô gái làm ấm áp lớp cát nơi anh nằm…)
- Không có gì đẹp như em nghĩ đâu nhé.
Anh
đã hoảng hốt trước những giọt nước mắt không ngừng rơi của em khi nghe
câu chuyện thật thà về mối tình đầu của anh kể. Chỉ vì nỗi thất vọng
trong em quá lớn, em đang mong đợi một mối tình đầu học trò thơ mộng
ngây ngô nào đó hơn là những trần trụi thô thiển của một mùa Hè không hề
dám quay đầu lại.
Em biết rõ về anh qua các câu chuyện về người yêu cũ hơn là ba năm trời đằng đẵng mệt mỏi yêu.
Mà thiệt ra, em chỉ biết rõ về anh nhất khi em đã trở thành... người yêu cũ của anh!
Và biết đâu em cũng sẽ là một nhân vật trong câu chuyện anh sắp kể cho người yêu mới nghe:
- Em biết không Xưa anh có một cô người yêu tóc rất ngắn!