Có
nhiều việc tôi đặc biệt thích làm một mình. Ừ chả hiểu sao. Hoàn toàn
một mình, không kêu gọi thêm, không phiền hà ai. Tỉ dụ, tôi thích tự ra
rạp xem phim một mình, mặc cho nhân viên bán vé thường khuyến mãi thêm
một cái nhìn ra chiều ái ngại. Tôi thích ngồi ở quán trà sữa một mình
đọc một mạch hết quyển sách tâm đắc hay học đôi ba cấu trúc ngữ pháp Hàn
Quốc, thỉnh thoảng nhìn trộm các cặp đôi cười đùa với nhau. Là do tôi
chọn, xong thỉnh thoảng vẫn nghĩ: như thế thì có gọi là cô đơn?
...
Bản
thân tôi không cho rằng cô đơn là cái gì đó xấu, hay tội nghiệp. Và may
quá cả Haruki Murakami cũng nghĩ như thế như ông đã viết trong cuốn Cuộc săn cừu hoang:
Cô đơn không phải là một cảm giác xấu. Nó giống như sự tĩnh lặng của cây sồi đỏ sau khi những con chim bé bỏng đã bay đi.
Tôi
nghĩ cô đơn là cội rễ nguyên thủy của bản chất con người. Chúng ta sinh
ra, một mình trên thế gian, một hình hài nhất định, một bản ngã độc
tôn. Dần dần từng người từng người mới thay phiên bước vào thế giới của
chúng ta, chạm vào cái tôi đó để theo thời gian nó không còn sự thuần
túy như ban đầu nữa. Như lũ chim kéo về đậu trên cây sồi đỏ, hót véo von
rồi cãi nhau loạn xạ, huyên náo những tàn cây tĩnh lặng. Nhưng đến lúc
nào đó chúng cũng bay đi, vì một cây sồi đỏ khác, vì mưa đã tạnh, vì đã
đến mùa di trú,... Không ai ở lại trong đời chúng ta vĩnh viễn. Một khắc
nào đó chúng ta cũng phải nếm trải nỗi cô đơn giống như trong tán cây
sồi già nua không còn nghe tiếng chim vỗ cánh nữa.
Thấy
không, cô đơn không xấu, chỉ là một chốc để chúng ta tĩnh lặng, yên vị
ngẫm nghĩ về một bản ngã cũ xưa thuần khiết như phiến đá nằm yên chưa ai
lần tay chạm khắc. Bởi vì nó không xấu, nên đừng đánh đồng nó với sự
tội nghiệp thảm hại như cách chúng ta nhìn nhau. Đôi khi tất cả những gì
chúng ta có thể làm chỉ là đứng lại và nhìn mọi thứ.
Dĩ
nhiên, đừng ở một mình quá nhiều, đừng cô đơn quá lâu, chúng ta sẽ già
đi trước khi bản thân kịp nhận ra mất. Cuộn tròn trong vỏ ốc của chính
mình thì chỉ có thể lăn mãi về phía bên phải trục số của sự CÔ ĐỘC thôi.
Như vậy, cô đơn không xấu, chỉ là đừng quá lâu. Bởi vì, chúng ta còn phải yêu nhau nữa.