Thành phố ngày mưa, nỗi buồn đè vào lòng im ỉm, bật ra thành cái cáu gắt chau mày. Tội cho những kẻ vô cớ phải chịu vạ lây.
Cơn
mưa đến từ thiên đường. Ngân ngấn nước trời rát bỏng. Người côi cút ôm
niềm riêng trăn trối. Mặc. Cứ là dai dẳng, để ngày sau, còn tin: hạnh
phúc cuối đường.
Có
ngày, khát muốn ra đi làm cuồng chân ta quá đỗi, nhớ những cung đường
nắng vàng gió lạc, nhớ nụ cười gã trai xưa giòn tan giữa hoang vắng đại
ngàn. “và ta đi đến chân trời xa, để một ngày kia sẽ quay về nhà…”
Cô
gái ấy tên Thi, chiều cũ kĩ mục rêu nào đã phai mờ trong kí ức, mà đôi
mắt người vẫn còn ám ảnh ta đến tận tháng Tám của năm này. Đôi mắt buồn
và sâu thăm thẳm. Đôi mắt kể về một góc tâm hồn bị đánh cắp từ dạo nàng
lang bạt với tình. Từ ngày những nhớ thương thiếu nữ dành trọn cho một
gã vô tình đi qua mùa trên phố, nàng bắt đầu si mê khoảng trống hư vô.
Đêm cũng như ngày, nàng khe khẽ thở dài bằng niềm tin tự dựng nên nơi
trái tim khờ dại. Tuổi rượt mùa. Mùa lại đẩy người đi xa ngái. Đẩy người
về phía không Thi. Có đêm, nàng phủ mặt vào đôi tay mình run rẩy, xót
cho tin nhắn nào toan gửi rồi vội vã xóa đi. Niềm kiêu hãnh còn đầy. Đêm
từ dạo ấy cũng bắt đầu dan díu cùng nỗi buồn tự kỉ, và nàng thì dan díu
với cà phê. Buổi nàng kể lể, loài dã thảo mềm sương nơi triền dốc hình
như cũng rưng rức đau. Thì Thi ơi Thi, đừng khóc!
Ảnh minh họa
Khi
thổn thức cựa mình nơi lồng ngực trái, ta đôi lần cũng mơ ước cao sang
về những chuyến tàu đi. Nàng Elisa hẳn vẫn còn đợi ta nơi bến cũ. Một
thời đã qua rồi, ta cứ ước giá như ngày ấy mình nông nổi, thì bây giờ đã
chẳng phải chôn chân ở những cái hộp thị thành. Những cái hộp được ngụy
ngôn bằng cách gọi khác đi cho hoa mỹ, này là nhà, là phòng, là office,
rạp phim... Những cái hộp ngày ngày ta chui ra chui vào đến mòn cũ.
Đường ta đi dường như cũng mòn cũ lắm lắm rồi. Biết không! Hồ nghi kia
chưa tan, ta chao đảo đi tìm đâu là chân giá trị giữa cái đời sống hỗn
mang nơi đất nước nhỏ bé mang hình chữ S này. Những người trẻ rồi đi đâu
với trĩu nặng bất an đời: công lý, gia đình, tình yêu, và khát vọng...
Tháng
Tám này, cơn mưa rớt xuống lòng thành phố. Giọt nào cũng đau. Mà tình
còn thoi thóp. Chết đi tình. Thả nỗi đau kia về đất. Yên an đi người,
xin cứ yên an!
Tuổi
20, ta đôi lần thấy mình ngược xuôi cô độc. Đôi lần thấy tình yêu không
đủ sức cứu rỗi phận người. Ta sợ đêm, nhưng cũng thấy mình vài lần chìm
ngỉm vào đêm, không muốn kéo mình thức tỉnh. Đợi hoài một bàn tay chìa
ra kéo mình về sáng, cơ mà tất thảy chỉ là lặng im của phố, vàng vọt của
đèn, và gió lộng ngoài bang công hoang hoác trống. Người đi vẫn cứ phải
ra đi. Mãi cũng sẽ và phải đuổi theo ước vọng thời trai trẻ, để rồi
chối bỏ bao cảm xúc ngọt lành đã từng rót vào tim nhau. Ngày tàn cho một
cuộc tình.
Trong
nỗi cô đơn dài, trong khắc khoải không cùng của định mệnh, trong thức
tỉnh của chọn lựa và từ bỏ, trong hoang mang đường đời, trong một lần
đối diện với cơn khát yêu đương thường tình, người cười nhạt cho cái gọi
là được - mất. Ở đây, ngày tàn nắng muộn, đến cuối cùng chỉ mong có một
người trầm lặng ngồi cùng ta, với bàn tay đan xiết chặt,đừng bỏ đi đâu
nữa, có được không.
Đời này, chẳng phải chỉ cần bình yên thôi hay sao! Đâu ai cần thứ tình yêu khiến con người ta xót nhói nhiều đến vậy...