"Yêu mến ạ, xin đừng buồn em nhé!
Dòng nước trôi đi, giọt nước lại rơi về..."
[Sông Thao - Nguyễn Duy]
Cho một đêm cuối tôi viết vài dòng cho Anh.
Ừ,
anh đánh đàn hay, mê thơ, thích viết văn, dịch sách, và chẳng thích xen
quá nhiều vào sự đời. Nhưng, anh cũng không được tốt lắm với nhiều
khuyết điểm.
Ngày
xưa, khi vừa bắt đầu, anh có nói anh không đủ tốt, đừng thích anh, cũng
đừng mến anh làm gì, chỉ có khổ thôi vì anh không được như vẻ ngoài ấy.
Và rõ ràng qua những chuyện đã xảy ra, anh thật sự khiến tôi đau lòng
quá.
Nhưng,
nhìn nhận lại hết mọi vấn đề, cuối cùng tôi biết rằng tất cả không phải
những gì ở anh luôn là xấu xa như tôi đã nghĩ. Nếu thoáng ra một chút.
Nhà trọ - anh dọn hộ tôi; Xe hư - anh sửa hộ tôi; Đất lạnh - anh cho tôi
cái đệm; Túng thiếu - anh cho tôi vay đôi đồng bạc cắt khi anh sắp nghỉ
việc;... rồi còn, rồi còn nhiều thứ nữa.
Anh
ghét cái tên của anh. Ghét cái tên đệm. Chữ Công. Cái chữ có nghĩa là
con rết. Anh chỉ thích chữ Huy. Chữ Huy trong tên của người thầy mà anh
quý mến, nể phục. Nhưng chắc anh không hề biết tôi thích cái chữ Công
ấy, nó mạnh mẽ và không ủy mị như Huy mà anh thích. Vì Huy yếu đuối và
vì Huy quá thanh tao, nên anh "phải sống" với cái Huy đó chứ không phải
vì anh sống thật là Huy.
Anh
thích đánh đàn. Anh mò từ Hà Nội vào Nam, vào đất Sài Gòn xa lạ này chỉ
để gặp thầy. Rồi anh còn nói anh đã bỏ học từ đó để vào Nam như thế
nào. Đất Sài Gòn xa lạ, anh không ăn được các món ở đây, chỉ ăn được cơm
tự nấu, mà hình như anh không biết nấu. Rồi dần anh cũng quen ăn. Ngày
đầu tiên vào Sài Gòn, anh được bạn dẫn đến một quán cà phê - anh cũng
chẳng nhớ. Anh chỉ nhớ độc một quán gần Đời Đá Vàng. Anh và bạn anh tự
đặt cho cái tên: Quán Chán Đời. Ừ... Nhìn đời bằng chiếc ghế tựa vai
bằng nhựa lùn xủn với cái bàn gỗ đóng tạm bợ chấp vá thêm vài mảnh sắt
nhôm thì sao không gọi là chán. Mà hễ chán thì chỉ ngồi ở đây mới thích.
Tôi cũng thích quán.
Anh
thích đọc sách. Hẳn nhiên thích đọc thì bạn của ảnh cũng là sách. Ảnh
sống mê đắm trong thế giới sách. Có thể nói rằng, sách hay và tốt và
sách cũng luôn là người bạn tri âm, tri kỉ của anh. Kiến thức của anh
quá rộng. Thích nhất là những khi anh huyên thuyên về vũ trụ khi cả 2
cùng đi trên đường từ Cần Giờ về lại Sài Gòn. Cũng thích nhất là khi anh
nói đủ thứ về các loại sách mà tôi vẫn mãi mê say sưa nhìn anh nói chứ
chẳng biết sách đó quan trọng như thế nào. Chủ yếu là vì... tôi thích
nghe giọng anh.
Anh
yêu một cô gái. Tôi cũng thích một chàng trai. Anh giúp tôi vượt qua
những bi lụy trong chuyện tình cảm đó. Vì vốn tôi và anh chàng kia rõ
ràng không hợp. Nhưng tôi cũng khẳng định với anh, nếu tôi vượt qua rồi,
tôi thích ai đó rồi, thích anh chẳng hạn. Đến khi kết thúc, tôi chắc
chắn một điều: tôi sẽ thích anh chàng kia lại - ngày càng đậm hơn. Hi...
Anh không tin. Anh chỉ khuyên tôi, động viên tôi lựa chọn một con đường
mới, bước đi mạnh mẽ hơn, cởi mở hơn và vui vẻ hơn. Anh là thế đó. Anh
nói xấu cả người tôi thích, nhưng không nghĩ gì, tôi chỉ biết trong
tim... chẳng biết từ lúc nào anh cứ lẩn quẩn cùng tôi như hình với bóng.
Còn nữa. Còn nhiều nữa.
Nhưng tôi xin kết.
Đến
những ngày không còn nhìn mặt nhau. Đôi khi như thế lại hay. Tôi dần
quên anh. Nhưng cái tôi đầy đau đớn vẫn khắc ghi cho những lỗi lầm. Và
thường khi người khác mang lỗi với chính mình, ắt hẳn bất kì ai cũng sẽ
khó lòng bỏ qua cho. Trừ khi người ấy đủ chính chắn. Tôi chưa đủ. Tôi
chỉ toàn thù hận và oán thán. Tôi viết một mail dài rồi send, gửi đi.
Gửi đi trong bao nhiêu dòng cảm xúc trôi tuột, hụt hẫng, lận đận tìm
hướng đi.
Hôm
nay nhìn lại, đọc lại. Thoáng nhận ra và muốn nói rằng, tôi yêu nhưng
tôi không đủ lớn để vững với nó. Tôi không có niềm tin vào anh như tôi
đã nghĩ. Niềm tin là gì ngay cả tôi còn không tạo dựng được cho bạn bè,
liệu, tôi có đủ để tin anh, tin tôi đủ sức tin anh? Khóc. Tôi khóc cho
những sứt mẻ, những ngày tháng trôi dài yên bình đến đáng sợ.