Đó là một nhà ga nhỏ và cũ kĩ, những vị khách vội xuống, vội lên, những
tiếng rao nước chè nóng, bánh kẹo, cơm cháo lẫn với tiếng còi tàu hú
dài. Nhìn nó buồn, hiu hắt hứng bụi hắt vào hoen ố. Có bốn mẹ con nhà
kia dắt díu nhau xuống ga lúc 10h đêm, mẹ một tay ôm gói đồ, một tay nắm
chặt tay con bé lớn, con bé lớn nắm chặt tay đứa bé hơn, đứa bé ấy lại
nắm chặt tay đứa nhỏ nhất. Người mẹ đứng trên sân ga, dò tìm tất cả để
xem có gương mặt nào quen thuộc không. Rất lâu, ba đứa trẻ có vẻ mỏi và
lạnh, chúng đứng túm tụm vào nhau, ngước lên nhìn mẹ hỏi vài câu gì đó
rất nhỏ. Người mẹ cúi xuống hôn hít, dỗ dành các con bảo hãy đợi thêm
chút nữa. 30p, 1 tiếng, 2 tiếng, sắp sang ngày mới… Không có bất kì dấu
hiệu của một sự thân quen nào. Không người đón, chưa rõ định hướng sẽ về
đâu, bốn cái bóng quyện vào nhau vẫn thấy mỏng, nhỏ và vắng…
Đêm mùa Đông, lạnh như cắt khúc. Mẹ con nhà ấy nằm co ro trên một tấm
vải mưa chảy phía tối nhất nhà ga, nơi duy nhất trống. Ôm con thôi vẫn
sợ chưa đủ ấm, người mẹ cởi chiếc áo khoác, rồi chiếc áo len đắp lên cho
con. Trên người chị chỉ còn duy nhất một chiếc áo sơ mi mỏng. Người phụ
nữ lạnh cứng người, những cơn gió buốt kéo lê trên sân ga cái đuôi rất
dài. Chị định mua một cốc trà nóng nhưng tần ngần. Có tiếng thở dài nhè
nhẹ. Khắc khoải, lo âu trong bóng tối. “Này chị, dậy mà uống chén trà
nóng”, một người phụ nữ luống tuổi khẽ lay người phụ nữ nọ. Chị bối rối
đáp: “Vâng, cám ơn chị. Tôi không khát”. “Tôi thấy chị lạnh nên mời uống
không lấy tiền đấy! Vả lại chuyến tàu cuối rồi, còn một ít trà. Quần áo
nhường cả cho con thì lạnh lắm đấy!”. Người mẹ kia nhỏm dậy, tay nâng
bát trà nóng, cảm kích. Dường như từ khóe mắt chị hắt lên óng ánh hai
đường viền nước. “Chị về đâu?” “Tôi về Yên Nhân”, “Thế thì đợi sáng hẵng
về, giời tối thế này mà Yên Nhân cách đây cũng xa. Chị về đấy làm gì?”,
“Tôi… tôi… tôi cũng không biết về đấy để làm gì nữa…”, tiếng người mẹ
kia rất khẽ, trôi đi trong cơn gió lẻ xộc đến.
Sáng. Ba nắm xôi cho ba đứa trẻ. “Mẹ ăn rồi” Người mẹ trả lời khi con
hỏi: “Sao mẹ không mua cho mẹ?”. Thực ra nắm xôi thứ tư chỉ tồn tại
trong câu trả lời “Mẹ ăn rồi”. Ba mẹ con đi tắt đường đồng về Yên Nhân.
Mẹ cõng đứa bé nhất, trông theo hướng cây đa to giữa đồng mà đi… Thỉnh
thoảng mấy đứa bé lại hỏi: “Sắp đến chưa mẹ…?”. Câu trả lời của mẹ bao
giờ cũng là “Sắp rồi con ạ…”.
Buổi tối cùng ngày hôm ấy. Người phụ nữ bán nước chè nóng lại thấy bốn
mẹ con dắt díu nhau lên tàu. Chị hỏi với theo: “Ô hay, thế không tìm
được nhà người thân à”, “Có tìm thấy nhà… mà không tìm thấy người thân
chị ạ”. Tiếng trả lời của người mẹ lẫn với còi tàu dài như tiếng khóc
rất to, loang loáng những ô cửa toa tàu, với những thanh ray đường sắt
dài miên man vô tận…
Khi ấy bố của ba đứa trẻ đã quên hẳn lời hẹn đón bốn mẹ con ở nhà ga
bởi ông ta đã có một tổ ấm mới tận phương Nam mà người mẹ kia không bao
giờ biết được…