Bóng tối phủ lên tầm hồn em, mục rỗng cả từng khoảng lặng trong trái tim em.
Nghe
một bài hát buồn, lòng em bỗng thấy đau thắt lên. Sao nó lại giống với
tâm trạng em tới thế. Hay là do em quá u sầu mà để hồn mình đi lạc vào
từng nốt phiêu du.
Có lẽ, em đã đánh mất mình. Có lẽ thế?
Những
bước đường không anh chung lối, em biết thật sự sẽ rất khó đi, nhưng em
sẽ cố gắng, vì em hiểu anh sẽ chẳng bao giờ về bên em đâu. Anh không
còn thuộc về em nữa, trái tim anh đã không còn muốn lưu giữ hình ảnh em
nữa rồi, nơi đó đã chứa đựng hình ảnh của người con gái khác, người con
gái mà anh yêu thương, không phải em!
Tim
em nhói lên theo từng cơn, nước mắt cứ thế tuôn trào. Anh chung tay
cùng cô ấy, lướt ngang qua em, nhưng lại trở nên xa lạ vô cùng. Ừ, thế
cũng tốt. Anh đã có cuộc sống của anh, cũng phải thôi, em không là gì cả
cơ mà, không có quyền xen vào cuộc đời của anh nữa.
Em
cũng đã quá mệt mỏi rồi, dừng lại thôi anh nhỉ! Con tim em đã vỡ vụn
hết rồi, từng mảnh ghép cũng đi lạc mất nhau. Chúng chẳng còn tìm về bên
em nữa, chắc tại em ích kỉ quá mà, cứ ôm nỗi đau cho riêng mình như
thế.
Cái
nắng chiều thả rong mình trong biển nhớ. Em lại vội che đi giọt lệ còn
vương trên khóe mắt. Cố mỉm cười để nhận lấy ánh nắng đang chiếu rọi vào
con tim em. Trống rỗng, không gì cả, không còn yêu thương, không cảm
xúc, không một tia hi vọng cho cuộc tình nào nữa. Nó đang mục rỗng trong
mộng tình dang dở.
Đè
nén nỗi đau vào tận sâu đáy lòng. Em không muốn phải nấc lên tiếng
khóc. Em đã quá mộng mơ rồi. Dẫu biết anh sẽ chẳng bao giờ quay lại, thế
mà em vẫn cứ chờ, cứ đợi. Vẫn biết mình đang sống với những mộng mơ hão
huyền, thế nhưng em lại chẳng muốn tỉnh dậy thoát khỏi những cơn mơ. Có
lẽ vì quá yêu anh, nên em yếu đuối như thế chăng?
Em
không cho phép mình yếu đuối. Nhưng nỗi đau trong em quá lớn, vết
thương anh để lại cho trái tim em còn đau lắm, nhức nhối lắm anh à.
Có
lẽ em phải đi thôi, phải đi, phải rời xa nơi này. Tới một nơi nào đó
không có anh. Em sẽ sống cuộc sống của chính mình. Sẽ sống với những nỗi
đau? Và em hi vọng một ngày nào đó sẽ có ai đó xoa dịu được nỗi đau
trong em. Nhưng hi vọng cũng chỉ là hi vọng, vì em biết mình sẽ chẳng
bao giờ mở cửa trái tim một lần nào nữa. Sẽ không, và không bao giờ nữa.
Cứ thế thôi. Âm thầm và lặng lẽ!