Cái tivi vẫn hát, mọi người trong gia đình vẫn ngồi quay quần cùng
nhau, chiếc quạt máy vẫn đang quay vù vù theo nhịp tuần hoàn sẵn có của
nó, chỉ riêng ta làm bạn với những con chữ trên bàn phím, đọc những dòng
tâm sự não nề của bạn bè trên mạng cộng đồng, lặng thinh, ta như chìm
trong một thế giới hư ảo nào đó của chính ta, mông lung và cô đơn chưa
từng có.
Ánh đèn đang chiếu sáng khắp căn nhà nhỏ bé, rọi cả vào ánh mắt, bàn
tay, khối óc và cả con tim ta nữa nhưng sao ta vẫn thấy tâm hồn mình u
tối như bao ngày, vẫn cứ là kẻ đơn độc trong bóng đêm mà những người
ngoài ánh sáng không bao giờ nhìn thấy được. Dù ta có cố mở thêm nhiều
ngọn đèn nữa rọi vào chính ta thì dường như ta chỉ là ánh sao mờ giữa
bầu trời đêm không một tia sáng.
Dù ta có cố mở thêm nhiều ngọn đèn nữa rọi vào chính ta thì dường như ta chỉ là ánh sao mờ giữa bầu trời đêm không một tia sáng.
Thôi thì ta hãy cứ chấp nhận là kẻ độc hành một mình khi không ai nhìn
thấy, là kẻ đơn côi để phải chạnh lòng khi bắt gặp yêu thương trọn vẹn
của bao người, là một linh hồn trơ trọi giữa những linh hồn ấm áp khác
để thấy giá trị của một vòng tay là cao xa mà ta sẽ không bao giờ với
tới được.
Thôi thì ta hãy cứ lặng thinh, đừng cố thủ thỉ, sẽ chia nỗi niềm ấy cho
ai cả, bởi giờ đây ta chỉ còn mỗi một mình. Tự nói với chính ta, tự an
ủi và tâm sự với chính những cô đơn nơi mình, tự ru nỗi buồn trong ta
ngủ yên, tự hát cho con tim ta nghe những gì ngọt ngào nhất, tự ôm lấy
chính thân thể đang run lên vì lạnh của ta để sưởi ấm nó qua những ngày
không ai.
Lặng... một chút không gian yên tĩnh mà ta cho phép mình vùi đầu vào đó để được bình yên
Lặng... một chút không gian yên tĩnh mà ta cho phép mình vùi đầu vào đó
để được bình yên. Ừ thì có lẽ ta muốn như thế này, tự thả rong cho
những cảm xúc thật xuất phát từ con tim, tự giày vò những cô đơn để nó
biết rằng nó vẫn đang tồn tại đâu đó quanh mình.
Mọi người đã ngủ gần hết, giờ ta mới thật sự là kẻ lang thang một mình
trong chính ngôi nhà thân thương của ta đây. Ngọn đèn cũng đã tắt đi
rồi, thôi thì ta cũng phải cho phép nỗi buồn trong ta đi ngủ để ngày mai
còn có sức đến tìm ta nữa chứ.