Em không hay biết khi những cảm xúc trong em vỡ òa thì em sẽ ra sao, em
cũng không bận tâm khi yêu thương nơi anh phai nhạt thì tình em sẽ như
thế nào. Em không quan tâm, bởi em ích kỉ và chỉ muốn giữ anh cho riêng
mình.
Vậy mà, bàn tay năm ngón chẳng thể nào giữ bước anh ở lại. Ra đi, rời
xa em, rời xa nơi này để đến với tình yêu nơi kia đang chờ đợi, để đến
với người có thể cho anh tất cả những yêu thương nhiều hơn nơi em. Đó là
những gì anh đã quyết định. Thế mà tại sao em lại không tin, lại cứ tạo
ra cho trái tim em cái ảo tưởng anh vẫn nơi đây, và vẫn còn yêu em
nhiều như trước!
Đôi khi em thầm nghĩ, có khi nào anh dừng lại và nghĩ về em, nhưng mọi
thứ trong cái suy nghĩ trống rỗng ấy cũng tan nhanh vào hư vô và trở
thành ảo giác, cái ảo giác mà cứa nát tim em. Em đứng như chết lặng
trong đêm mưa lạnh lẽo, nước mắt hòa vào mưa, thấm vào con tim yếu đuối.
Dường như nó gào khóc gọi tên anh, còn em thì lại lặng lẽ nghe tiếng
khóc con tim mình ứa lệ. Nước mắt nơi em đã mất đi vị mặn, nó đã trở
thành huyết lệ, dòng máu của đau thương, của cái mùi tanh nồng nặc ghen
tuông và giả dối, những hận thù, và cả những si mê.
Em hoang tàn trong những đêm đơn độc. Lê lết chân mình tìm đến những kỉ niệm xưa.
Tại sao anh lại đẩy em ra xa cuộc đời anh như thế? Tại sao yêu thương
ấy lại không phải dành cho em? Anh có biết không, em chỉ cần anh thôi,
chỉ cần tình yêu nơi anh, cần hơi ấm nơi anh, cần đôi tay nơi anh và cần
bờ vai ấy. Giờ đây, ai sẽ bên em những lúc em vui, ai sẽ bên em những
lúc em buồn. Bờ vai nào sẽ là nơi cho em tựa vào những lúc cô đơn, bàn
tay nào sẽ nhẹ nhàng lau khô những giọt lệ nơi khóe mắt. [..]?
Yêu thương tan vỡ, những nồng nàn chết mòn trong nỗi nhớ cô liêu. Một
mình em ôm nỗi đau trong những đêm dài cùng nước mắt. Em và anh, có lẽ
hai ta chỉ có duyên mà không phận. Cùng đường nhưng cuối cùng vẫn chỉ là
song song. Điểm dừng nơi anh là cô ấy, giao điểm ấy không phải là em.
Nhưng chia tay đâu phải là hết yêu, anh nhỉ?
Em vẫn sẽ yêu anh như thuở ban đầu. Vì em chỉ cần có anh!