Hôm nay em lại nhớ anh đấy anh ạ.
Nỗi nhớ trong em về anh cứ mỗi ngày một lớn, ngày hôm nay em nhớ anh hơn ngày hôm qua và em chắc nó sẽ không bằng ngày mai.
Với em hiện tại nhớ anh, nghĩ về anh và tự dệt những giấc mơ hạnh phúc
của anh và em trong tương lai là tất cả những gì khiến em cảm thấy cuộc
sống của em có phần ý nghĩa và đáng để cố gắng sống tốt hơn nữa.
Em nhớ anh nhiều, nhiều lắm anh biết không?
Nhiều lúc em chỉ ước một lần được nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của
anh, một lần được ngửi thấy mùi cơ thể anh, một lần được chìm đắm trong
nụ hôn ngọt ngào anh trao. Một lần, chỉ một lần thôi nhưng sao khó quá
anh ạ.
Tình yêu, mình chưa chạm đến ngưỡng đó phải không anh? Em biết mà và em
nghĩ ngay chính anh cũng thế. Chỉ mới hôm qua thôi anh đã nói đấy: "Anh
nhớ em quá nhưng không biết đến khi nào anh sẽ nói yêu em nhỉ?". Có thể
một cô gái nào đó khi nghe câu nói đấy của anh sẽ buồn và tủi thân lắm
đấy nhưng với em thì không vì em biết chính bản thân em cũng thế mà.
Tình yêu đến quá sớm và chóng váng sẽ khó bền vững, em cũng muốn chúng
ta sẽ từ từ, từ từ cùng nắm tay nhau cùng đưa nhau đến trước cánh cửa
tình yêu thực sự.
Ừ, thì chưa phải là tình yêu thật sự nhưng sao tình cảm em dành cho anh
nhiều vậy nhỉ? Ngoại trừ làm việc, ngoại trừ thời gian dành cho những
điều tốt đẹp cho thiên thần nhỏ của em còn lại hình ảnh của anh cứ lảng
vảng trong tâm trí em, suy nghĩ của em hầu như chỉ mỗi mình anh.
Anh không phải là tình đầu, anh không nhận được tình yêu trong sáng như
pha lê của một cô bé mới lớn nhưng em sẽ yêu anh bằng chính sự chín
chắn và đằm thắm của một người phụ nữ, một người vợ và là một người mẹ
của những đứa con anh.
Em lại "ướt mèm" rồi đấy anh ạ nhưng mỗi lúc nhớ anh, mỗi lúc trái tim
em nhói lên thì cảm xúc trong em lại trào dâng và em lại muốn viết, viết
hết những gì em muốn nói với anh, viết hết những nhung nhớ vẫn dai dẳng
trong em.
Em sẽ vẫn cứ nhớ anh như thế được không anh? Anh hãy để em nhớ anh đến khi nào em từ giã cõi này anh nhé.