Có phải cuộc du hành này đưa chúng ta qua những chiều mưa buồn không
nhau, có phải kí ức ngủ quên dưới làn nắng ấm. Mùa Hạ qua, Thu đang về
trong những sáng tinh sương, em tự nhủ lòng sẽ yêu, rồi quên mất lời hứa
với bản thân. Sống em bỏ quên hoài niệm, bỏ quên anh, bỏ quên chính
mình trong hồi ức về anh của một ngày duyên nợ không thành.
Mưa, café và nhớ là cảm giác mang theo em để đưa anh trở về trong từng
giấc mơ, gió mùa thôi thổi, gió mùa thôi im lặng, để em chẳng thể gào
tên anh trong khoảng lặng, tim đau.
Em ngủ gà gật trong tháng năm sống, mơ màng trong mỗi buổi ban mai,
nắng có nhẹ vuốt tóc em mềm, vẫn mái tóc xưa, em không còn như xưa nữa,
sao vẫn chẳng thể trở về.
Tình yêu là niệm khúc xưa của chúng mình phải không anh, hay chỉ là em
tự giấu mình vào trong từng khúc hát, tự em yêu, tự em nhớ mong, để
thuyền ra khơi em chẳng kịp nhìn theo. Gió lặng buồn, em nhớ anh, em
khóc trong im lặng, em khóc dưới bầu trời không còn hình bóng anh, bởi
tim em phủ khúc bi ai.
Thời gian thần diệu, thời gian vá víu vết thương cũ, thời gian xoa nhẹ
vết sẹo chưa lành, vẫn đau khi trời giao mùa khe khẽ, em vẫn im lặng
nghe tim âm ỉ. Ngày mai khi giấc mơ không còn, anh có nhớ em không, dù
chỉ là thoáng qua trong phút nhẹ lòng yêu dấu.
Ngày mai khi nắng sớm mai, ngày mai khi cơn mưa mùa, hay ngày mai của
chúng ta chẳng bao giờ đến. Giấc mơ chỉ đơn giản tan ra, vào hư không,
bởi gió bởi mưa chẳng về, bởi em vẫn yêu anh của ngày xưa, bởi anh có
yêu chăng cô gái khờ khạo ấy, yêu anh trọn mối tình đầu.
Giống như bao mối tình đầu, đơn giản lắm, chỉ là dấu chấm nhẹ, chúng
mình chia xa mãi mãi, chúng mình là hai người xa lạ. Em bơ vơ theo tháng
ngày nhung nhớ, em từng phủ nhận suốt một giấc mơ dài, nếu có thể mãi
nhớ anh trong tim, mãi tìm anh trong hồi ức xưa.
Nếu một ngày khi em đã trở thành bà nội ngoại, nếu một ngày nếp nhăn
trên má em hằn vết thời gian, một ngày khi em và anh đi về nơi xưa cũ.
Giấc mộng chưa thành liệu có thể viết tiếp, liệu em ngờ nghệch có thể
gặp anh dù chỉ một lần, chỉ muốn được ôm anh, được nói em yêu anh bởi em
chưa kịp nói. Không phải vì em tham lam, chỉ là lòng mãi hoài niệm,
chúng ta có thể gặp lại nhau, khi trở về với giấc mơ cũ, lòng em thôi
oán hận, lòng anh thanh thản. Chúng mình sẽ yêu nhau lần nữa chứ, yêu
như hai người yêu nhau thực sự, yêu nhau đủ đầy không hối hận, mối tình
đầu mãi mãi đi về nơi xa, em đã quên…