Phố nào em qua, đánh rơi bước ngọc ngà trên thềm rêu sạm màu nắng tàn phai?
Phố vắng tênh. Lòng người trống trải đến lạnh tanh, cô đơn rùng rợn xâm
chiếm, lan tràn và cưỡng chế mọi tế bào. Hơi thở nặng kín, khô đặc,
buông quằn quại trải dài. Bỗng, lơ lửng giữa tâm hồn côi cút yêu thương…
Hoa cỏ may có dẫn lối về? Vụng về nhớ nhung. Lạc lõng những nhịp chân
vô cùng. Em mơ mình thả bước hư không, đánh rơi màu hoa ấy trong tiềm
thức xa xôi:
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay
(Xuân Quỳnh)
Mái tóc thề buông rũ vai mềm, vấn vương một thời tiếng yêu nhẹ đến vu
vơ. Hồn đơn côi tìm về tiếng nấc ái tình, để rồi mãi mãi muôn đời chìm
trong tĩnh lặng giá băng. Một bàn tay đã lạnh, một tâm hồn đã mục ruỗng
và một trái tim đã thôi nhịp mơ giấc ngày nào thì xin đừng nói chi lời
yêu đã xa ngái tận đáy đời buồn.
Năm tháng dừng phủ một nỗi hồn buồn, bất động với tâm tư. Nhưng em lại
đa mang gánh sầu nhân thế. Nhặt tàn dư ái ân thổi nên màu mắt lả lơi, em
đã bớt thơ ngây như cái thuở ban đầu…
Đã bao lần em tự hỏi mình: “Đôi chân trần có ngọc ngà cùng năm tháng?”
Sao gót chân em thấm vị tàn phai, xát muối u buồn... Rệu rã vây lấy tâm
can để ngàn năm, em tự mình quanh quẩn xót xa…
Thềm hoa nay vào lãng du, bỏ rơi gót ngọc lẻ bước trên vạn ngàn phố
quen. Người cũng thế, cũng bỏ em trôi dạt giữa dòng hối hả ngược xuôi.
Sợ lắm, thế gian à!
Bão trỗi về trong trái tim thoi thóp đau thương. Nước mắt kết hôn cùng
nụ cười, cho ra thức xúc cảm kì dị lạ đời. Nỗi lòng rơi trong mặn đắng
trong vô thức, làm hư úa cả thân thể nát tàn. Con người - em có giống
không?
Tình buồn lắm, người à! Dù tự nâng mình tìm gót ngọc ngây ngô, nhưng em
không cất nổi bước đời. Sợ những hố cát lầm lỡ. Sợ những nấc đời đổi
thay. Em nhếch mép cười khinh bỉ, chợt nhận ra mình chết tự bao giờ…