Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Hẹn một ngày ta tìm thấy nhau

Em nhớ anh, anh à! Như thường trực trong em tất cả những đau thương, chúng đang sống lại trong cái khoảnh khắc em nghĩ đến anh. Nước mắt và nụ cười nhếch môi mà chính em tạo nên cười nhạo cho chính bản thân em. Có lẽ là em đã quá yêu anh, có lẽ thế!
Tình yêu với em nó bao la lắm, vĩnh cửu và thiêng liêng lắm. Em trân trọng và yêu thương hết mình. Em khát khao được yêu, được sống cho tình yêu, em hi sinh tất cả để bảo vệ nó. Thế nhưng lại chẳng thể nào làm được khi mà anh, người em yêu thương, lại quay lưng về phía em và tiến bước nâng gót chân đi về nơi khác, nơi đó... không có em!
Khi anh đi, em như đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với cuộc sống của mình. Để rồi em nhận ra, yêu thương nơi em chưa bao giờ là đủ để anh ở lại. Một khắc, một vạch chạm, một yêu thương, một lần nồng thắm... tất cả như chưa bao giờ được diễn ra. Mọi cảm xúc đều bắt nguồn từ chữ ''mất'', để khi vụt khỏi tầm tay, mới biết nó quan trọng tới nhường nào, và rồi cuối cùng chỉ còn lại mình em với nỗi nhớ mong!
Anh đã hứa, và em đã đợi! Đợi trong vô vọng không lối thoát. Em đã đợi như thế đấy. Vậy mà anh lại nỡ quên, nỡ đi mà không một lời từ biệt. Anh đi về bên người con gái ấy, còn em ở nơi đây vẫn ngóng chờ trong từng tích tắc đồng hồ. Em thật ngốc đúng không anh? Anh đã cho em một cái hẹn, hẹn một ngày mình tìm thấy nhau. Và em đã tin, đã tin ta có thể chở về bên nhau, đã tin có thể ở bên nhau cùng đắp xây hạnh phúc. Nhưng tại sao anh không tới, tại sao lại lỗi hẹn hỡi anh?
Khúc nhạc tình còn đậm nguyên dấu mực. Nốt nhạc buồn còn giữ lại hoa tay. Phím nhạc lòng còn ngân vang tiết tấu. Lỡ yêu rồi đành bước vội sao anh?
Lỡ hẹn rồi! Con đường ấy vẫn còn người đang ngóng.[..] Anh có bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn không anh. Bóng dáng ấy hao gầy, đôi mắt ấy xa xăm ẩn chứa bao nỗi buồn mà có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được. Vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn nhớ lời hẹn khi nao. Em vẫn như thế đấy, anh à!
Đau lắm, tim em đau dữ lên theo từng cơn. Cảm xúc trong em như chết lặng. Những kỉ niệm ùa về khi thấy anh bên ai. Yêu thương khi xưa trao em nay còn đâu nữa, tất cả đã bị anh mang đi trao cho người con gái khác. Anh đi, và mang theo cả lời hẹn khi nào. Mang đi và hẹn với người con gái ở bên anh. Anh đánh cắp đi mọi thứ, bao gồm cả lời hẹn ấy, cái mà em đã ôm trọn gần mục rỗng cả một đời để được hẹn, được tới và được yêu.
Không để lại cho em được sao anh? Linh hồn em, trái tim em, tình yêu em đã bị anh đánh cắp hết rồi. Tại sao lại nỡ lòng mang đi cả những hẹn thề bên em? Một lần thôi, cũng là lần cuối!
Hẹn một ngày ta tìm thấy nhau, anh nhé? Mình có thể hẹn như thế không anh. Để cho em được đánh lừa cảm xúc trong em một lần, để yêu thương có thể ở bên em, để em biết mình đợi chờ không phải là vô vọng. Mình hẹn nhau như thế, nha anh?