Dù có phải đi khắp nơi trong cuộc đời này anh vẫn sẽ đi tìm em chứ?
Hà
Nội mấy ngày nay có bão, mưa nhiều quá, mưa rả rích suốt ngày đêm không
nghỉ. Mưa nhảy nhót trên tầng không của gió, thấy đăm chiêu tư lự những
nỗi niềm thầm kín mà chẳng thể nào nói thành câu. Mưa nặng hạt dần, cái
trầm lặng của đêm về đâu trên phố, có lẽ đã ngủ quên mà không ghé qua
em? Mưa nhạt nhòa như mắt ai đang khóc, có phải người đã xa nên nỗi mong
manh lại được dịp ùa về, nức nở. Hãy còn đó những gì đã qua còn chưa
quên hết, làm sao quên một cái nắm tay khi chiều nay ta hò hẹn, một mắt
nhìn đắm đuối hồn ai, một môi hôn với ngọt ngào say đắm,… là ai đã lãng
quên đi tất cả trên chuyến tàu ra đi mà chẳng ngoái lại nhìn? Em ngày ấy
bây giờ vẫn còn hay đã khác? Có còn là em của trước kia không? Chẳng ai
hiểu nổi đâu, chẳng ai biết được đâu! Hạnh phúc mong manh quá, như đã
vỡ thời gian chẳng thể nào ghép lại, không thể quay lại một ngày cũ còn
nhau.
Phố
vắng anh, đêm về trở mình rũ rượi, mặc cơn mưa tê tái đến nao lòng. Mùi
gió nao nao, xen lẫn chút ấm nồng của đất. Người ta vốn dĩ luôn buồn
trước những đổi thay của thực tại, của cuộc sống, đổi thay của chính
mình và vẫn khẽ thở dài khi bắt gặp cơn mưa về ngang qua ô cửa. Mưa sóng
sánh những nỗi buồn miên man, xa vắng mà suốt đời người vẫn luôn đi tìm
câu trả lời cho thỏa nỗi tò mò, đam mê. Mưa bong bong, nỗi cô đơn biết
bộc bạch thế nào khi cứ phải đi tìm nhau nhứ thế? Đeo đuổi quá khứ đã
không còn là khổ đau hay khờ dại? Là được đáp đền hay để mãi mãi cô đơn?
Người ta yêu nhau vì lẽ gì? Cần nhau vì lẽ gì? Em vẫn không thể hiểu,
không thể hiểu.
Em
cố gắng dõi nhìn từng hạt mưa rơi xuống, bong bong bé tẹo trắng xóa rồi
vỡ nhanh như chưa từng tồn tại. Bất giác, có gì đó trong em buồn và khó
hiểu lắm. Chẳng biết vì lẽ gì, em sợ nỗi cô đơn bủa vây quanh mình, sợ
phải nhìn thấy ai đó đi ngang qua đời mình như gió thoảng. Vẫn biết họ
không thuộc về mình, một hành khách vô danh đến và đi như mưa bong bong
vỡ tan khi chạm đất. Đời người được có bao lâu đâu nhỉ? Sống và yêu,
ghét rồi hận, rồi cũng cay đắng nhận ra tất cả chỉ là vô nghĩa. Yêu như
thế, hết mình như thế vì cái gọi là tình yêu mà người đời khen chê mỗi
người mỗi khác để đổi lại được gì? Có ai yêu hộ ai đâu, hạnh phúc hộ ai
đâu và đau giùm nỗi đau của người khác được? Nếu có chắc chắn em sẽ nhờ
người đó dù bất cứ giá nào phải trả, vì em sợ phải khổ đau một lần nữa.
Nếu yêu mà phải đau khổ thì em nguyện cả đời này không yêu như nhân thế
si tình, mộng mị. Em sợ dù có cố gắng thế nào đi nữa, anh cũng sẽ rời xa
em, rời xa những tháng ngày mình đã có. Anh sẽ rời xa em, rời xa em
thôi, người yêu dấu ơi! Con đường mà chúng ta đang đi có thể đã khác
nhau ngay từ vạch xuất phát ban đầu, làm sao có thể chung bước được đây?
Em ngại ngần với những gì phía trước, tình yêu là thứ gì đó trừu tượng
đã không còn trong em từ lâu. Thật khó để trao đi yêu thương một lần nữa
khi trái tim em đã chẳng thể học cách chấp nhận và quên đi tất cả.
Nếu
trên đời này người ta có thể học cách quên đi và chấp nhận một cách
nhanh chóng thì tốt biết mấy. Em sẽ thôi không phải lần lữa trước những
yêu thương đang gõ cửa, cũng không phải một mình cô đơn mỗi mùa bão đi
qua. Cuộc sống sẽ vui và nhiệm màu hơn thế. Em đã tìm kiếm rất lâu khung
trời của gió với những đam mê và ước vọng tràn đầy thuộc về mình. Ngoài
trời vẫn đang mưa, phố vắng đã ngủ im bên ánh điện dịu dàng. Bằng lăng
còn đó thơ ngây một khúc phố giao mùa dù đã dở dang, ngắt đoạn. Phố mênh
mông, đường em đi liệu có lạc lối về? Ai mải miết hát tình ca đêm nay
để xốn xang lòng người đến lạ? Bước phố lạc về giữa những hồn nhiên cho
ngày mai đầy nắng. Em vẫn sẽ là cô gái của ban mai, của bình minh nơi
chân trời rộng mở. Thương yêu rồi cũng sẽ đáp lại thương yêu, những
người yêu nhau rồi cũng sẽ tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Em tin thế!
Và em cũng sẽ đi tìm anh, chàng trai tháng 12 của bầu trời đầy gió,
chàng Nhân Mã khờ khạo của em.