Đêm không ngủ, nhớ một người, nhớ đến quay quắt…
Nghĩ,
rồi lặng cười. Người dưng thôi, hai kẻ mới hôm nào còn rất đổi lạ xa
thế mà chỉ đôi lần gặp gỡ lại làm mình nhớ nhiều đến thế, lạ thật! Người
ta bảo mình vội vã, và chóng vánh, chứ ai đời lại thương nhanh, nhớ mau
đến vậy, chẳng biết giải thích hay định nghĩa ra sao cho điều này, đôi
khi có những điều mà chính bản thân cũng không thể lí giải là thế này
thì phải.
Hình như mình thuộc tuýp người đa sầu, đa cảm, và cả đa tình. Chắc thế nên mới có những phút giây choáng ngợp trong bể tình…
Đêm,
một mình, lọc cọc trên bàn phím, cũng giai điệu pop-balad quen thuộc,
cũng dòng suy tư, và cũng một tràn tâm sự, nghĩ ngợi về một ai đó xa
xôi.
Yêu
nhanh sẽ tan nhanh? Đến vội sẽ mau đi? Chẳng thích kiểu yêu đương thời
fast food bao giờ, nhưng hình như hiện tại mình bỗng rất hối hả khi ngõ
lời yêu. Kiểu yêu đương thế này có lẽ sẽ khiến nhiều người hồ nghi, và
đặt những dấu chấm hỏi cho sự chân thành, tin yêu, chắc là thế, nhưng
mình mặc kệ, vì cái tôi đôi lúc rất ngông nghênh, yêu là yêu thế thôi.
Tự dưng muốn được bên cạnh, muốn ngồi sát thật sát, khẽ chạm vai, khẽ nắm lấy đôi bàn tay thon nhỏ, và khẽ vuốt mái tóc dài,…
Một
thoáng ý nghĩ nặng cảm tính, rồi sặc cười. Chỉ mình bảo yêu thôi, chứ
người ta vẫn chưa còn gì thế mà chưa chi đã có những đòi hỏi cử chỉ yêu
thương. Vẫn biết yêu thương rồi sẽ có lúc khiến con người ta mang những
xúc cảm như thế, mà chỉ những khi như thế phần con-người mới bộc lộ rõ
nhất. Lạc, mình như đi lạc rồi thì phải, quay lại thôi chứ không thể
chạy theo cảm xúc hỗn độn, và hoang dại đó được.
Mở
lại dòng tin nhắn, đọc lại những phút giây tâm sự, rồi nhìn kĩ thật kĩ
người ta qua cái ảnh đại diện vô tri trên trang cộng đồng,… Mình yêu
người ta đến thế ư?
Đã
từng yêu cuồng, yêu si, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ con tim mang những
xúc cảm rất lạ. Tự dưng thấy mình hối hả như thể người ta sẽ biến mất
trong nay mai, tự nhiên thấy mình ngọt ngào, dẻo miệng đến vô cùng như
sợ người ta không biết con tim mình đang da diết nhớ thương, cách tiếp
cận yêu thương nơi mình dường như đã khác rất nhiều.
Chưa
bao giờ hứa hẹn với một ai, vì chẳng thích hẹn thề, hay tô hồng mọi thứ
thế mà giờ lại hứa, lại thề, một phần trong mình có lẽ đã đổi thay. Mỏi
mệt lắm khi cứ phải chạy hoài sau một người, cũng chẳng muốn phiêu diêu
mãi, hay làm chiếc bóng vô hình nữa, muốn dừng chân lại thôi, dù đoạn
kết là vui, hoặc buồn. Lí trí nhắc nhở, con tim mách bảo, có lẽ đó là
người dưng mình cần, yêu thương thật sự là thế này đây.
Tàn đêm, xếp lại con chữ, gác lại suy tư, ta tự ru mình vào giấc ngủ, ngủ ngoan nào và nhớ về một người dưng xa xôi…