Hôm
nay là Chủ Nhật. Chị điện cho tôi lúc 5h sáng, khi tôi còn đang ngủ vùi
sau một đêm rối bời trong mớ ý nghĩ mệt nhoài về tình yêu, gia đình, sự
nghiệp. Trong tình trạng ngái ngủ, tôi vẫn không khỏi giật mình bởi ý
nghĩ “có chuyện gì mà chị lại gọi cho tôi vào giờ quái đản này khi chị
thừa biết ít nhất phải ba tiếng nữa tôi mới bình minh”.
- Cưng à! Dậy chưa em? Chị buồn quá, rối rắm quá mà không biết phải làm sao nữa.
- Chuyện gì vậy chị, nói em nghe!
Như được cởi tấm lòng, chị nói trong tiếng nức nở:
-
Người ấy đã có bồ mới rồi. Chị đang ghen em ạ, chỉ muốn xông ra đường
bóp cổ cái con nào đó đã nhảy vào trái tim người ấy. Chị đã quen với
việc người ấy thuộc về chị. Dù đã chia tay nửa năm không ai liên lạc với
ai, dù biết lúc vắng mình người ấy có thể chơi bời với đứa này đứa
khác, nhưng mà sao hôm nay tim chị thấy đau. Chị bằng này tuổi rồi mà
sao vẫn mù quáng mãi hả cưng?
Tôi
khá bất ngờ về câu chuyện của chị. Quen nhau nhờ một trang mạng xã hội,
chơi với nhau không lâu nhưng đủ thân thiết để phàn nàn với nhau chuyện
này, chuyện kia trong cuộc sống. Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ chị là
thuộc dạng đàn bà chả coi đàn ông ra cái thá gì. Thích thì chơi, chơi
chán rồi bỏ. Tôi cũng biết vợ chồng chị cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt,
mấy lần thấy chị than nhưng không tiện hỏi kĩ. Đôi ba lần gọi cho chị,
chị bảo đang ngồi cùng hội trốn chồng bày mưu tính kế để lừa thằng này,
thằng kia. Chị nói giọng tỉnh bơ, thi thoảng lại phá lên cười khanh
khách. Tôi quý chị bởi cái tính thẳng như ruột ngựa, có gì nói thế, chả
biết giấu diếm điều gì. Tôi cũng không bao giờ hỏi chị những câu đại
loại như “Đấy là anh bồ thứ mấy của chị?”, “Chị đang đi với ai vậy?” hay
“Chồng chị có biết chị ngoại tình không?”. Chắc hẳn chị cũng chẳng muốn
ai tò mò quá nhiều về chuyện ấy. Đời mà…
- Người ấy liệu có còn tình cảm với chị không?
-
Có chứ. Tụi chị đã có những ngày rất hạnh phúc bên nhau cưng ạ. Chị đã
từng tính đến chuyện ly hôn, mang theo hai đứa con đến sống với anh. Đã
từng phân chia việc anh mua một mảnh đất, còn chị sẽ cặm cụi kiếm tiền
để cắm mọi thứ trên mảnh đất ấy. Thế mà chỉ vì cuộc sống còn nhiều khó
khăn quá. Nỗi lo toan biến anh ấy thành một người rất khác, hay cáu
kỉnh, hay tủi phận, cuộc sống cứ mất vui dần đi rồi thì chia tay sau
nhiều khúc mắc. Nhưng mà chị vẫn nặng lòng…
Câu
chuyện của chị khiến tôi tỉnh ngủ. Sau một cú vấp ngã đau điếng vì tình
yêu tôi đâm ra hoang mang mọi thứ. Đàn ông đối với tôi mà nói, họ hoàn
toàn không thể tin tưởng được. Có chăng chỉ là tin tưởng trong trong một
khoảng thời gian nhất định. Tôi muốn khuyên chị vứt quách sự mù quáng
rồ dại ấy đi, nhưng tôi kịp nhớ ra là chị hơn tôi gần chục tuổi, đàn ông
qua tay chị cũng nhiều. Thế thì tôi lấy gì để khuyên chị, chả nhẽ lại
dựa vảo mảnh tình tí tẹo của tôi. Thế nên tôi gần như để chị độc thoại
trong một buổi sáng mùa Thu đẹp trời. Chỉ đến khi nghe chị bảo:
-
Em đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối hay thần thánh hóa một điều gì,
nhất là tình yêu. Vì vậy nên nghĩ thoáng ra để cuộc sống dễ thở hơn cưng
ạ. Chị cũng đã từng thần thánh hóa tình yêu, từng kì vọng rất nhiều vào
cuộc hôn nhân của mình. Nhưng rồi cái lý tưởng ấy bị đánh bật ra khỏi
cuộc sống này lúc nào mà không hay biết. Vợ chồng rồi cũng đến lúc chán
mặt nhau, sự khác biệt trong cách sống giết chết tình yêu nhanh chóng
lắm.
- Xem chị kìa! Em vẫn chưa lấy chồng mà chị đầu độc em như thế thì làm sao em còn dám…
-
Ồ! Xin lỗi cưng, nhưng chỉ muốn dặn em vậy để sau này em không phải hụt
hẫng nhiều. Gia đình chị bây giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng, để cho nó tồn
tại chỉ vì hai đứa nhóc. Cưng có thể tưởng tượng được không, khi mỗi
buổi sáng hai vợ chồng chị gặp nhau ở cầu thang mà đi lướt qua nhau như
hai người xa lạ. Rồi tự hỏi đây là cầu thang nhà mình hay cầu thang công
cộng? Cái người vừa đi qua mình có phải là người mình từng yêu? Từng
đầu ấp tay gối mấy năm trời? Mình có hiểu chút gì về người ấy hay không?
- Chị và anh ấy, ai là người ngoại tình trước vậy?
-
Chị không biết! Có thể là chị. Đàn bà chỉ khó khăn trong lần trượt ngã
đầu tiên. Sau cú trượt ấy rồi sẽ là những cú trượt dài không kiểm soát.
-
Anh ấy không biết điều đó sao? - Có thể biết. Nhưng biết để làm gì? Anh
ấy đi thâu đêm giờ này vẫn chưa về nhà, chị cũng không gặng hỏi.
Sau khi kể liên miên về gia đình, chị lại quay lại về “người ấy” của mình:
-
Chị vừa muốn giành giật lại người ấy, lại vừa hoang mang vì sau khoảng
thời gian xa nhau anh ấy dường như không thay đổi gì. Có nghĩa là nếu
đến với nhau thêm một lần thì cũng có cái kết chẳng mấy tốt đẹp gì. Sao
vẫn còn do dự? Rút cuộc vẫn là mù quáng. Biết là mù quáng mà vẫn dấn
thân vào. Sao mà hoang mang quá cưng ạ.
* * *
Kết
thúc câu chuyện của chị Khôi. Tôi còn chưa kịp nén lại nỗi chênh vênh,
sợ hãi trong mình thì nhận được tin nhắn của nhỏ bạn thân “Mày ơi tao
khổ quá. Thằng chồng tao hóa ra là một tay cờ bạc, giờ nợ nần chồng
chất. Tao không biết lấy tiền đâu để trả bây giờ”. Nhỏ bạn tôi đang
trong những ngày chờ vượt cạn, cái tin thằng chồng nó bài bạc đủ khiến
tôi điếng người vì bất ngờ và thương bạn. Nó được học hành tử tế, lại
vốn nổi tiếng xinh đẹp, ngoan hiền. Bao nhiêu người theo đuổi nó không
yêu lại đem lòng yêu một anh chàng nghề nghiệp không ổn định quê tận
Thái Bình. Gia đình nhỏ bạn phản đối kịch liệt, thậm chí còn chạy biên
chế cho nhỏ bạn về quê nhà dạy học. Nhưng bất chấp tất cả, nàng vẫn theo
chàng về dinh bằng một đám cưới ngậm ngùi. Lấy chồng xong, do không xin
chuyển biên chế được nên nhỏ bạn xin dạy hợp đồng tạm bợ cho một trường
cấp II lương ba cọc ba đồng. Anh chồng xin làm chân công nhân trong nhà
máy xi măng ở huyện. Cuộc sống đã vất vả trăm bề nên chỉ sau mấy tháng
gặp lại nhỏ bạn, thấy nó gầy đi mà thương xót. Điện thoại cho nó, ở đầu
dây bên kia tiếng khóc tấm tức như càng xoáy vào lòng tôi nỗi hoang
mang:
-
Giờ tao đang ở bệnh viện chờ lên bàn đẻ, vậy mà vẫn phải gọi điện khắp
nơi hỏi vay tiền. Tao không dám than thở gì với bố mẹ đẻ vì đã cố lấy
nhau thì sướng khổ phải chịu. Tao tủi lắm!
Tôi mắng nhỏ bạn:
- Nó cờ bạc thế mà sao khi yêu mày lại không biết thì tao cũng lạ. Yêu nhau lâu như thế, sao bảo cái gì cũng hiểu về nhau cơ mà.
- Lúc yêu tao thấy hắn hiền lành, chỉn chu bao nhiêu thì bây giờ đổ đốn bấy nhiêu. Tao ngu muội quá mày ơi.
Tôi
ngồi đờ đẫn cả buổi sáng chả thiết làm gì. Mọi thứ cứ mông lung, quay
cuồng, kêu rống trong đầu ù ù như bầy ong vỡ tổ. Sau khi cố nuốt trôi
suất cơm hộp, tôi nằm ngủ chìm trong cơn mơ mị. Trong giấc mơ tự nhiên
hình ảnh của Phong lại hiện ra với nụ cười đẹp đến thánh thiện. Tôi từng
có một thời đắm đuối con người ấy, nụ cười ấy. Đã từng yêu Phong nhiều
hơn bản thân mình, tin anh hơn tin vào trực giác của mình. Đã từng nghĩ
dù cả thế giới này có quay lưng lại với mình nhưng riêng Phong thì sẽ
không bao giờ quay lưng lại. Tôi còn tin như thế cho đến một ngày anh
ngang nhiên vứt bỏ tôi để đến với một người con gái khác. Lúc ấy tôi vẫn
còn hoài nghi về sự thật trước mắt, vẫn còn mong nó chỉ là một giấc mơ…
Từ
khi Phong ra đi, mang theo trái tim tôi rạn vỡ, đến nay đã ba năm mà nó
vẫn chưa lành. Cũng có nhiều người đàn ông khác từng ghé qua rồi muốn
neo đậu vào cuộc đời tôi. Nhưng rồi họ lại lặng lẽ ra đi, bỏ lại những
khoảng trống hoác huơ không gì bù đắp nổi. Tôi càng khao khát được yêu
thương bao nhiêu thì càng nhận lại từng ấy phũ phàng. Dần dà tôi không
còn muốn tin vào điều gì nữa, càng không muốn nhớ bất cứ hình bóng nào.
Tôi tưởng tôi đã quên Phong từ lâu rồi, quên sạch. Thế mà trưa nay,
trong giấc mơ vội vã của mình tại sao lại là hình ảnh của Phong?
* * *
Tôi
bị đánh thức giấc mơ mụ mị về Phong bằng tiếng cãi vã ầm ĩ trong nhà bà
chủ. Chuyện này xảy ra như cơm bữa, vẫn mấy cái chuyện lặt vặt mẹ
chồng, nàng dâu thôi, tôi nghe đến thuộc làu những hiềm khích trong nhà
họ. Thế mà tự nhiên hôm nay lại thấy sao mà ngao ngán, mà ngột ngạt, mà
thấy như nghìn con ong vỡ tổ đang cùng lúc nhào vào châm tôi bằng chiếc
lọc sinh tử của mình.
Tôi
lao ra đường, miệt mài lẫn vào dòng người, bỗng nhiên thấy mình giống
mấy con ma-nơ-canh khoác lên người bộ cánh sặc sỡ nhưng mang khuôn mặt
vô cảm. Tôi cứ đi trong miên man suy nghĩ như thế cho đến khi đâm vào
một chiếc xe phía trước. Trong lúc tôi còn sa sẩm mặt mày thì đã phải
nghe một tràng chửi chua ngoa của người đàn bà mang khuôn mặt dữ tợn.
Tôi không nhớ bà ta đã định xông vào cấu xé tôi mấy lần. Không nhớ ai đã
can bà ấy ra, cũng không biết tôi đã thoát khỏi đám đông ấy bằng cách
nào. Tôi chỉ nhớ duy nhất cái cảm giác lạc lõng giữa tiếng chửi bới và
đám đông vây quanh cười nói rồi phán xét. Trên suốt quãng đường trở về
nhà tôi đã nghĩ, nếu như hôm nay tôi bị đau. Nếu như cần một ai đó đứng
ra giải quyết mọi hậu quả. Trong những trường hợp khẩn cấp như thế tôi
biết gọi cho ai? Lúc ấy mới biết, ở thành phố này tôi đơn độc đến nhường
nào.
Tôi
đã 27 tuổi. Một ngày trong tôi đến và đi không có bất cứ niềm vui nào.
Nó giống như chiếc áo vắt lên lưng con lừa, khi đã phải chở quá nhiều
nỗi cô đơn, phiền muộn. Tôi cô đơn đến mức đã từng có ý nghĩ, nếu ai đó
chạy đến bên tôi vào lúc này, thì tôi sẽ yêu người ấy suốt đời.
Một ý nghĩ rồ dại cho một ngày rồ dại.