Hình internet
Có chiếc lá nào đó rơi vướng vào lụa áo, bảo em rằng chuyến xe mùa Thu
vừa đổ những chiếc lá vàng lao xao nơi ngõ vắng, nơi chiều tan tầm từng
bước chân em mắc cạn đôi lần. Ngõ phố nhỏ với những cổng hoa giấy không
hương và những khung cửa sổ không bao giờ mở đã phủ kín rêu xanh, dường
như từng biết đến sự có mặt của mùa Thu.Thế mà những chiếc lá cứ bướng
bỉnh như em, thích bay ngược chiều gió thổi, cố va vào cánh cửa sổ kia
rồi té nhoài dưới gót chân người qua phố. Lẽ nào mùa Thu chỉ có sức
quyến rũ lạ kì với em thôi.
Cố gỡ hết những vòng xoay cơm áo mệt nhoài bỏ xuống bên đường, ngồi
dưới tàn me rộng, hóng tai nghe mùa Thu nghêu ngao bản tình ca giao mùa
trên phố. Chợt thèm một cuộc đi hoang, chợt thèm những hình dung cái
thuở tuổi đôi mươi, cái tuổi vừa biết điệu đàng và biết cả những chanh
chua như quả sấu còn xanh mùa. Chỉ có những hình dung màu trắng nhạt
nhòa và khi em bước đi giữa dòng người hối hả, đời vẫn không quên đặt
giùm em một dấu chấm muộn màng… Ừ nhỉ, ta đã không còn trẻ nữa!
Mùa Thu thì thầm vào tai em, rằng tình yêu không có tuổi, rằng chiếc vé
tình yêu đời bán hữu nghị cho tất cả mọi người, rằng em còn hơn cả nửa
cuộc đời còn lại để mà yêu. Có phải em đã mê muội ngồi nghe mùa Thu dụ
dỗ nên bàn chân lạc lối tự khi nào. Em lội vào mùa Thu để nhặt lá vàng
như một nhân vật cực kì lãng mạn chỉ có trong tiểu thuyết, nhặt những vỡ
vụn yêu thương thừa thải của đời ngồi xếp lại như cô nàng ngốc nghếch.
Đời có muôn ngã rẽ, sao người cứ ngồi đợi nơi lối em qua, để cái nhìn
đầu tiên theo em cả vào giấc ngủ chập chờn. Đêm mùa Thu từng hồi dài
chuông thánh đường vang vọng cũng đủ làm chiếc lá chưa kịp vàng giật
mình ngã lăn xuống đất, em giật mình hóa thành con thiêu thân lao vào
vũng sâu cơn mê như một tội đồ. Mùa nối mùa cứ trôi đi vội vã, chiều nay
nghoảnh lại đã chạm phải cơn mưa đầu Thu.
Hình internet
Mùa Thu thứ hai về rồi đó anh biết không? Chẳng cần hâm nóng điều chi,
cảm giác xuyến xao, nhớ nhung đầu tiên ấy vẫn cứ ùa về bên em như phím
đàn vừa chạm vào sáu dây thương nhớ. Ta đã tìm nhau, chờ nhau những đêm
bên hiên nhà để bao lần tím cả giậu mồng tơi, đau lòng con dế ngoài bãi
bồi réo rắc. Con trăng buồn trốn xuống dưới ao sâu. Em không tìm lại
những lần nhặt chiếc lá vàng giấu sau lưng rồi cong môi đố anh để nụ
cười giòn tan như nắng đương mùa, em không tìm lại giây phút ngửa mặt
lên trời ê a giai điệu “Tháng Tám mùa Thu lá khởi vàng chưa nhỉ….” … mà
yêu thương vẫn chảy ngược về con tim, rưng rức những chờ mong.
Mùa Thu lại thì thầm vào tai em rằng ai kia rất nhớ, nên thành phố anh
trời vào Thu vẫn ướt đẫm những cơn mưa ban sáng, còn anh giấu nắng
vào trái tim mình.
Em cũng nhờ mùa Thu nhắn giùm về phía ấy những yêu thương đang bừng nở
từng ngày, nhắn rằng dấu thắm môi hôn ngày cũ vẫn còn vẹn nguyên sau rèm
cửa sổ.
Chẳng biết mùa Thu nói gì cùng anh mà trong giấc mơ đêm qua, em thấy
anh mỉm cười, khoác vội chiếc áo choàng ra phố, đi về phía con đường có
lá me bay rất mỏng...
Em đã ngồi đợi anh tự mùa Thu nào...