Một ngày mới lại bắt đầu. Ánh sáng ban mai buông dài bên ô cửa dịu dàng
như suối tóc bồng bềnh của người thiếu nữ. Bên trong khung cửa sổ,
không gian phủ một lớp màu mờ nhạt sau một đêm mưa bụi đổ giăng. Tôi
loay hoay tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Và việc đầu tiên tôi có thể làm là
nhớ đến em.
Trên con đường dài ra phố, tôi đưa mắt nhìn những hàng cây đẫm sương
đêm. Tự nhiên, tôi lại ngẩn ngơ nghĩ về em. Tôi nhớ đôi mắt u buồn
thoáng những hương đêm, lúc nào cứ đọng lệ nơi bờ mi mắt nhưng rồi lại
chảy ngược vào tim. Tôi nhớ gương mặt lạnh lùng như băng giá, nhưng đôi
lúc lại đáng thương như con thú hoang giữa rừng. Em lúc nào cũng tỏ ra
mạnh mẽ, ngoan cố, luôn bất chấp cuộc đời nhưng tôi biết, thẳm sâu trong
tâm hồn ấy là những vết thương yếu đuối nao lòng.
Tôi không hiểu sao mình lại yêu em nhiều đến thế. Ai cũng bảo rằng tôi
ngốc nghếch. Không sao, tôi chấp nhận. Vì tôi hiểu rõ, bên biên giới của
tình yêu, sự ngốc nghếch chỉ là một ngôn từ vô dụng không giá trị. Khi
trái tim tìm đến trái tim, chỉ có tình yêu được vun thành từ bao xúc cảm
chứ không có chỗ cho những thứ bâng quơ khác. Có lẽ, em là người con
gái đầu tiên và duy nhất tôi lại yêu nhiều đến thế. Vì chỉ có được ở bên
em, tôi mới thấy lòng mình là mặt hồ lặng sóng, thôi những cồn cào dữ
dội đau thương. Tôi biết mình không phải là thằng con trai hoàn hảo nhất
trên thế gian này. Nhưng khi đối diện với em, tình yêu của tôi trỗi dậy
mạnh mẽ như con sóng ngầm chờ đợi lời thương mà vươn mình nơi biển cả.
Em biết không, từ khi có em tôi thấy cuộc đời mình như chiếc cầu vồng
sau những cơn mưa. Tôi không còn hận người cha đã phụ rẫy người mẹ quá
cố mà tôi hết mực yêu thương. Tôi không ghét thằng anh trai cùng cha
khác mẹ đến tận xương tận tủy. Vì giờ đây, trong mắt tôi chỉ có em. Tôi
thích em. À không, tôi yêu em. Mọi thứ bây giờ không còn ý nghĩa gì cả.
Vì hơn ai hết, tôi chỉ cần có em bên đời. Tôi biết mình cần yêu em đến
hết cuộc đời. Nắng sẽ ấm áp trong đôi mắt lặng lẽ u buồn kia. Mưa sẽ dịu
dàng trong tim hai kẻ yêu thương.
Em đã chịu quá nhiều đau thương trong cuộc đời hối hả. Một cánh chim
lạc loài giữa ngôi nhà có cũng như không. Một đôi tay lạnh lẽo giữa đêm
Đông đầy giá rét. Suốt ngần ấy năm qua, đôi chân kia có lẽ đã mỏi mệt
trước vạn nẻo đường đời, loạng choạng bước qua muôn vàn khổ đau. Nhưng
kể từ hôm nay, tôi sẽ đến bên em, dìu em đi đến tận cuối cuộc đời này…
Và em ơi, đừng buồn chi nữa mà hãy vui lên nhé, vì mai này nắng sẽ nguội đau thương!