"Mỗi năm đến Hè lòng man mác buồn"
Cứ mỗi độ Hè về là câu hát ấy cứ thoang thoảng trỗi dậy trong con Ngoại
à, nó như chùm hoa Phượng thắm đỏ cháy hết mình sau khoảng lặng đầy
nắng buổi trưa Hè làm con rát nhói. Rồi bồng bềnh dịu vợi, giống cơn gió
lướt ngang nhấn chìm bao oi bức thiêu đốt chân mây. Nhìn những cánh hoa
chao nghiêng trước gió và rơi rụng dần con lại liên tưởng đến Ngoại -
người bà đã quá cố của con. Những căn bệnh cứ lũ lượt bào mòn sự sống
của Ngoại không thương tiếc cho kiếp người lận đận, không được hưởng
hạnh phúc vẹn toàn.
Kể ra thì cũng gần mười năm rồi Ngoại nhỉ? Ngoại ra đi vào một ngày Hè
đầy nắng khi ấy con chỉ là một đứa trẻ thơ dại, con chỉ biết quanh quẩn
bên góc nhà chơi đồ hàng cùng đám trẻ trong xóm nhưng biết đâu sự việc
Ngoại không còn đã khắc vào tâm thức đứa trẻ nỗi buồn "man mác". Mùa Hè,
thường gợi nhắc lại tuổi thơ giữa hai bà cháu mình, con buồn không phải
vì chia xa bè bạn, tạm biệt mái trường mà là con buồn vì Ngoại không
còn. Giờ đây nhìn lại chỉ là nắm mồ hiu quạnh giữa bốn bề lộng gió, mất
bà con mất đi chỗ dựa tinh thần lớn lao, con vẫn nhớ mỗi khi bị cô giáo
la hay chúng bạn bắt nạt giành đồ chơi con ấm ức lắm, con liền về kể với
bà nghe để được bà an ủi vỗ về.
Và những khi Hè về, con thấy ở ngoài chợ người ta bày bán trái vải, một
loại trái cây mà con rất thích ăn, điều đó cũng đồng nghĩa với báo hiệu
cho con biết ngày giỗ Ngoại gần kề.
Lắm lúc lòng buồn con thường nhìn quanh quẩn và trách móc vu vơ, con cứ
hỏi tại sao ông Trời bất công lại cướp đi người bà của con nhưng trách
ai được nữa khi Ngoại của con nằm yên trên đất mẹ và sự thật là đã như
thế. Con biết dù con có thét gào bao nhiêu đi nữa thì Ngoại của con mãi
mãi không còn.
Ngần ấy năm Ngoại vất vả khổ cực với đàn con thơ dại, mình người góa
phụ tảo tần lam lũ vì ông mất sớm nhưng trớ trêu thay, bù lại sau những
năm tháng ấy Ngoại đổi được gì hả Ngoại... Người đời sống trong cảnh
giàu sang sung sướng thì những năm tháng tuổi trẻ của Ngoại chất đầy
những thăng trầm biến cố, ngậm ngùi nước mắt rơi từ sâu thẳm, rồi về già
họ hưởng thụ an vui báu bên con cháu thì con lại chưa đáp đề lại cho
Ngoại ngày nào.
Thời gian hoang hoải trôi qua có nào biết chất đầy giông tố đã khiến
tóc Ngoại thêm sợi bạc, biết rằng gian nan khổ cực vẫn lấp lóe chờ đợi
nhưng Ngoại không ngại đâu. Tình yêu cao cả của người mẹ luôn thắp sáng
tâm hồn con thơ bằng ngọn lửa bất diệt, bà làm tất cả mọi việc thay ông
che chở đàn con và nhờ bóng cây thương yêu vỗ về ắp ủ che mát mà má con,
cậu, dì lần lượt lớn lên từng ngày.
Đến khi má con lập gia đình Ngoại vui mừng lắm, đứa cháu nhỏ là con
được sinh ra dưới sự mong đợi của hai bên Nội Ngoại. Do lần đầu mang
thai, má con không biết các ăn uống sao cho có nhiều dưỡng mà khi sinh
ra con bị thiếu tháng. Tất cả là nhờ Ngoại, nhờ Ngoại ân cần chăm sóc mà
con mới lớn được như ngày hôm nay. Ngày ấy con như mầm non thiếu dưỡng
chất cần được lo lắng đặc biệt, giờ nghĩ lại chắc con không thể sống nổi
qua thời ấu thơ để đi đến trưởng thành và ngồi đây viết những lời từ
trong tâm thức của con như lời cảm tạ gửi đến bà. Ba má con đã ban tạo
cho con sự sống trên cõi đời này còn Ngoại là người tiếp bước nuôi nấng
để sự sống trong con được duy trì.
Ngoại ơi hôm nay con viết lên đây những dòng này, con biết là Ngoại sẽ
không được nhưng con tin ở một nơi nào đó Ngoại vẫn luôn dõi theo đứa
cháu nhỏ này và cầu mong mọi điều tốt đẹp luôn đến với nó. Con hứa sẽ
sống thật tốt để báo đáp lại công ơn của bà, công ơn ngàn đời không kể
hết mà Ngoại đã dành cho con.