Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Ngông

Mỗi khi phát ngôn, hãy bắt đầu từ đại từ mang đậm bản ngã nhất: "Tôi",
Với mỗi bước chân đi, giậm thật mạnh trên nền đất, để thấy chính ta sải bước,
Ngẩng mặt nhìn cuộc đời, hãy cười vang kiêu hãnh nhất,
Vì ta rất ngông,
Mà cuộc đời cũng chưa bao giờ ác độc,
Đời rộng nâng cánh, cho ngông ta bồng bềnh trên gió...
Con người ta sống với rất nhiều sự kiện xảy đến mỗi ngày, từ Đông từ Tây, có chuyện to bằng nắm tay, có chuyện nhỏ chỉ bằng hạt cát... Trong số đó, thường có một vài biến cố đặc biệt, những biến cố gây ra sự thay đổi vô cùng lớn. Cũng không hẳn, hôm nay đang nắm cơ nghiệp bạc tỷ, ngày mai bị cuỗm sạch sành sanh. Cùng không hẳn, đang đêm nhà bị hỏa hoạn, bị cướp bóc đe dọa. Chuyện chỉ nhẹ nhàng như giữa hai người, tự dưng yêu...
Mỗi sự kiện như thế, tác động vào con người theo những chừng mực và khía cạnh khác nhau. Đa phần, tôi luôn nhận được một hệ quả khá tương tự. Như bong bóng xà phòng đang lấp lánh căng tròn thì vỡ tan thành hạt nước li ti. Như lâu đài cát bị sóng đánh dềnh một trắc thành đổ nát. Như cốc nước đầy bị vỡ toang rồi chảy tràn lan. Tôi thấy mình nhỏ bé giữa bờ cát dằng dặc vàng, thành bọt nước lẫn giữa đại dương xanh bao la. Tôi thấy mình nhỏ lại, nhỏ lại vô cùng. Cảm giác như được cả vũ trụ che chở mình, được một bậc cao niên mở ấn thông tuệ và ta đồng ý cho cái sự nhỏ lại của bản thân. Tôi thích ngắm những tháp nhà cao, ngắm trời đêm sáng chi chít sao, ngắm những lồng đèn sáng lửa bay vút... Với tôi, đó mới chính là cảm giác ngông giữa trời đất. Sự chiêm nghiệm và lĩnh hội chỉ đặc biệt dành cho mỗi bản thân tôi. 
Trải qua mỗi sự kiện đó, ngẫm nghĩ nửa cuộc đời trước đó, tôi hay thấy mình ngông lên một chút. Hiểu được cảm giác của người đi trước, thấm cái chật vật của người đi sau và buồn cười với bản thân mình của những ngày xưa đó. Cười người hôm trước. Hôm sau. Hiểu ra chuyện, không cần người cười, ta cũng tự đi cười chính mình... Tự dưng huênh hoang với một cái tôi trẻ dại ngày cũ. Vì ngày cũ huênh hoang nhưng hóa ra cái sự huênh hoang đó như ếch ngồi đáy giếng. Phải chăng, đó là một thái độ "tự ngông nghênh"? Khi tự dưng đi cười nhạo mình như thế?!?
Sau cái sự tự nhạo là tự chễm chệ, tự vênh vang... 
Một khía cạnh khác của cái tính ngông, với tôi, đó là sự ương bướng. Nhiều khi, đối với một ai đó, sự nắm giữ cá tính là một nỗi chật vật, người ta đóng mình với thay đổi, làm lơ với những gì thật khác, độc đoán với bản sắc của riêng mình. Mặc kệ sự chê cười của thiên hạ, thậm chí là mặc kệ những sự khuyên răn hết sức đúng đắn, ta ương bướng với chọn lựa và quan điểm của mình. Ta muốn ngông, ta muốn bật lên trên cuộc đời. Tôi là tôi! Tôi tin tôi! Tôi tự hào về mình! Tôi đúng! Tôi có quyền tự quyết định cho cuộc sống của tôi!
Có một ranh giới mong manh giữa cái gọi là ngông và ngốc. Sự thật là, không phải người bao giờ cũng đúng, còn ta thì cả lúc sáng trí nhất cũng có thể sai. Nếu sáng trí thì ương bướng của ta trở thành cái ngông. Nếu rối trí thì, nói cho cùng, ta chỉ đang giữ khư khư trong mình một sự ù lì mê muội, khác nào một kẻ ngốc. Nhìn về phía trước, ngoảnh lại đằng sau, nhìn vào thực tế, nhìn ra viễn ảnh, có cả cảm quan, có cả cảm nhận và có cả lí trí... 
Cân bằng cái ngông (khỏi nó biến thành kiêu ngạo), duy trì cái ngông thức thời (kẻo nó thành lạc hậu, cổ hủ) lại không phải là việc dễ. Muốn ngông cũng phải biết nhìn trời, nhìn đất, nhìn người! Cái ngông, cũng như mọi sự trong trời đất, vẫn cần vận động, tiến hóa cùng chu trình đời. Nói không dễ, nhưng cũng chưa đến mức làm người ta chật vật. Theo tôi, người ta chật vật, đó là vì chưa thấu đáo bản thân mình. Biết bao nhiêu lâu, người ta mới nhận ra, chính bản thân mình mới là nhiều mâu thuẫn, nhiều điều khó hiểu nhất! Cuộc đời, khách quan, không là một sự lạ kì, chủ quan - lại ẩn chứa vô chừng điều khó thấu suốt... 
Vậy chứ, sự thay đổi nó cũng rất tự nhiên!
Ngày hôm qua và ngày hôm nay, mấy chốc... cũng như trời mưa và trời nắng. 
Chỉ là, để khi ngoảnh lại nhìn, ta cần nhìn thấy một chính mình cũ... Không dị biệt, không mất đi những giá trị cốt lõi của bản thân. 
Thế nên, một khoảng trời đủ rộng cho những đôi cánh được tiếp tục vươn lên bên nhau... Bầu trời đủ rộng cho sải bay ngông nghênh, nếu niềm tin ta đủ...
Không quên chính mình, vị kỉ trong những tình rất ấm, ta không xây một bờ rào cao ráo để khóa kín mình với thế giới bên ngoài, ta cùng đắp những cây cầu cho bến bờ trải rộng về phía biển. 
Chỉ cần ta đủ ngông, đời sẽ rộng lòng nâng cánh.