"Mưa soi dấu chân em qua cầu..."
Mưa bây giờ đục ngầu chẳng soi được thứ chi.
Em bây giờ taxi hay xế nổ phóng vèo vèo cũng chẳng còn đi bộ...
Nhớ
mưa hồi nhỏ lấm lem mình mẩy lăn lộn trên đất vườn rửng giỡn, tắm
mưa... Mưa lúc đầu thì lạnh, riết rồi mát, có khi lại ấm, tiếng mưa lộp
độp rớt trên mái nhà, trên cành lá, trên những tàu lá chuối quật quăng
theo gió nghe thành trăm ngàn giai điệu, có khi tiếng mưa nghe giòn như
bánh tráng bể. Tụi con nít thấy mưa là rú lên mừng, nhứt là sau mấy
tháng nước mặn mốc da, được hòa trong ngọt lành của những cơn mưa đầu
mùa thì còn gì bằng. Cây cỏ thấy mưa thì ríu rít hả hê, người lớn thấy
mưa thì ngoài mừng còn có thêm cái nỗi lo nhà dột. Mà thời ấy mọi thứ
đều đơn sơ chắp vá, nhà thủng chỗ nào lợp chỗ ấy chứ tiền đâu mà thay lá
toàn bộ nóc, vậy là nhiều khi xóc nóc chỗ này, mưa lọt chỗ kia... Mưa
rớt chỗ nào thì ba, mẹ, con cái thay nhau bưng thau, thùng, chậu nồi...
ra mà hứng. Nhiều khi mưa lâu quá, nước dột nhiều quá đủ cả cho sáng mai
giặt đồ khỏi múc nước trong lu.
Mưa
hồi xưa cả nhà ngồi ủ nhau trong ngọn đèn tù mù của dòng điện lúc trồi
lúc sụt, khi có khi không mà ăn cơm, rồi đọc sách, có khi ăn nồi chè đậu
xanh ấm ngọt đến nao lòng... Có khi mưa đêm, chợt thức giấc, chẳng có
gì ăn lại ước. "Cha! Giờ này có cơm nóng kho quẹt ăn thì ngon dữ..."
Mưa
bây giờ thì hết lãng mạn nhiều, nghe tiếng mưa chợt nghĩ lại bể show,
bể bối cảnh, bể lịch quay mà chán ngán. Lớn đầu rồi cũng mất thú tắm
mưa, lâu lâu lỡ dầm mưa ta nói lạnh run đánh bò cạp thiếu điều mòn răng.
Ngay cả nhóc con mình cũng chẳng thể tin là mỗi khi mưa lại có đám nhóc
điên lao đầu ra ngâm nước thi với trời đất. Mưa đầu mùa cuối mùa cũng
chả còn ý nghĩa gì vì xài nước phông tên đâu còn cái thú trời nắng chạy
hồng hộc về múc ca nước mưa tu ừng ực và thấm cái mát trong chui qua
từng thớ thịt. Mà giờ có thèm cũng chẳng dám hứng nước mưa mà uống vì
trên nóc nhà nào bụi bẩn, nào ô nhiễm nào cứt mèo, nào cứt chuột...
Có một kho nước bị bỏ hoang giữa đời thành phố.
Có một kí ức đã bỏ hoang giữa lòng mình.