Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Những ngày không vui

Buồn lắm!
Chẳng hiểu rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu nữa.
Anh quá độc đoán, quá tự phụ, quá ích kỷ và dường như em chẳng là gì của anh cả.
Em mệt mỏi vô cùng sau những cãi vã, mà nguyên nhân của nó chỉ bé tẹo teo. Anh chỉ hơn em vài tháng tuổi. Em, cô gái 23 tuổi và không còn là một đứa trẻ để anh dạy bảo, quản thúc. Em tự ý thức được hành động, suy nghĩ và biết mình làm như vậy là đúng hay sai. 23 tuổi em mới biết yêu, và biết thế nào là được yêu. Và trong tâm thức của em, luôn mong anh là người đầu tiên và cũng sẽ là người tình cuối của mình...
Em không hề thích cái kiểu anh cứ coi em là một đứa trẻ không biết gì, không biết đối nhân xử thế, không biết phải đối xử với mọi người như thế nào cho phải đạo.
Sau những lần cãi vã, dường như em lại quay trở lại bình thường với anh vô điều kiện, anh cũng không hề dỗ dành, không hề nhận lỗi. Anh làm em tổn thương vô cùng. Em không muốn khóc nhưng đó là cảm xúc của em. Em là một đứa không biết kiểm soát cảm xúc của mình. Em muốn cứng rắn, em muốn mình là mình chứ chẳng phải là ai khác. Nhiều khi tưởng chừng anh chẳng là gì với em cả. Nhưng hình như tính cho đến bây giờ, mới yêu nhau được một vài tháng, anh đã làm em khóc nhiều hơn một lần và chỉ giận dỗi nhau bởi những lý do vô cùng trẻ con.
Ảnh minh họa
Em buồn...
Em không biết vì sao lại yêu anh nữa. Nhưng hình như khi bị cái dây tơ hồng ấy buộc vào người thì tháo ra sẽ vô cùng khó khăn.
Anh ạ. Một điều nữa mà em muốn nói là em không hề thích cái kiểu mỗi lần giận dỗi dù ai đúng ai sai, anh không bao giờ tìm hướng giải quyết, không bao giờ muốn ngồi nói chuyện với em để tìm được tiếng nói chung. Sau những lần cãi vã, giận dỗi anh nói mình càng hiểu nhau hơn, mình càng gần nhau hơn. Nhưng không phải vậy đâu anh ạ. Làm sao mà có chuyện sau những vết xước rồi mà lại đẹp hơn trước, vui hơn trước?
Cái kiểu lạnh lùng ấy, em thực sự không chịu được. Em không chịu được khi anh coi em như người vô hình, anh lạnh lùng, vô tâm.
Với anh, hình như em chưa phải là điều gì quan trọng. Mỗi khi giận nhau, anh không hề có ý muốn giải hòa, hình như khi nào cũng là em sai. Phải chăng em đã quá yếu đuối? Phải chăng em chưa hiểu gì về con người anh? Anh không coi em như tri kỉ, không tâm sự với em mà đi tâm sự với người khác tất cả những câu chuyện của mình. Em rất buồn và không thích vì điều đó. Em buồn lắm...
Mỗi ngày ta giận nhau trôi qua với em thực sự là một ngày vô cùng dài và trống rỗng. Em thấy cuộc sống bị vô nghĩa. Phải chăng đã yêu anh nhiều quá rồi?
Nhiều khi em tự hỏi phải chăng mình chưa đủ thời gian để hiểu nhau hơn? Mình chưa đủ thời gian để có thể là của nhau? Mình chưa đủ tình cảm để sẵn sàng bước vào cuộc sống của nhau?
Yêu nhau là cùng nhau thay đổi và hoàn thiện nhau hơn. Với em, tình yêu không phải là sự hoàn hảo. Thực sự thì làm gì có tình yêu nào mà không trải qua nhiều sóng gió chứ? Yêu nhau là quá trình thấu hiểu, tự thích nghi và tự hoàn thiện bản thân mình, là sự hòa hợp của hai tâm hồn.
Thực sự thì làm gì có đôi tình nhân nào cũng là hai mảnh ghép vừa khít? Và em nghĩ cũng chẳng có hai mảnh ghép nào thực sự vừa khít nhau mà không có chút kẽ hở nào.
Hai người yêu nhau là cần phải thay đổi bản thân mình, gọt rũa để trở thành hai mảnh ghép vừa nhau.
Em sợ lắm. Em sợ ngày mai mình sẽ không còn là của nhau chỉ bởi vì những lý do cỏn con, vô cùng nhạt nhẽo và vô nghĩa, không đáng để cãi nhau.
Nỗi buồn cứ ngự trị mãi trong em. Vì lòng tự trọng, vì cái tự kiêu của một đứa con gái, sẽ chẳng bao giờ em đến nhận lỗi với anh đâu. Thực sự thì em cũng không thấy mình có lỗi gì cả. 
Tình yêu với em sao mà nó xa rời quá ấy. Em là cô gái đáng yêu và đáng được yêu. Nếu anh không biết gìn giữ, bảo vệ và cứ tiếp tục làm tổn thương em như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày em không còn là của anh. Cuộc tình mình khi đó chỉ còn là quá khứ...