Ừ thì cứ mỗi lần nhắc đến thì con tim ta lại đau thêm một chút nữa.
Những vết thương tưởng đã lành hẳn và hằn thành sẹo lại bị làm độc và
cương lên nhức nhối lòng vô cùng.
Ừ thì ta vẫn thế đó, vẫn cố cười trên chính nỗi đau của ta mà sao nước
mắt vẫn rơi, rơi nhiều như thể cái lần đầu tiên ta được khóc.
Muốn gói ghém lại tất cả, muốn chôn chặt những niềm đau nơi con tim,
muốn quên con đường cũ và rẽ sang một hướng khác, để ta sẽ chẳng bao giờ
phải lạc lối nữa, mà sao khó quá. Ta phải làm gì để không còn có thể
làm đau chính ta hay những ai khác mà ta đã cố dành yêu thương về phía
họ.
Muốn gói ghém lại tất cả, muốn chôn chặt những niềm đau nơi con
tim, muốn quên con đường cũ và rẽ sang một hướng khác, để ta sẽ chẳng
bao giờ phải lạc lối nữa, mà sao khó quá
Đã bao lần ta cố là thế, vì sao ta vẫn lầm lũi đi về ngả ấy, sao ta cứ
mù quáng yêu, mù quáng để chạy đến với người ta? Làm thế nào để sưởi ấm
trái tim khi ta đang ngụp lặn ở nơi mà đâu đâu cũng toàn là băng tuyết?
Ta đau, ta thét gào nhưng dường như cuống họng chẳng thể nào phát ra âm
thanh được nữa. Ta cố gọi tên ai đó, cố hướng ánh mắt mơ hồ chờ đợi
phía cuối con đường. Liệu rằng có ai can đảm nắm lấy bàn tay của ta, kéo
ta qua khúc quanh mà hai bên con đường ta đang đi chỉ toàn là vực thẳm?
Ta không dám hy vọng, chờ đợi hay nguyện cầu cho những gì tốt đẹp nhất
sẽ đến. Vì ta sợ, sợ lắm ta sẽ lại tuyệt vọng, lại đau, lại là kẻ rơi lệ
hèn yếu đáng khinh trong mắt người đời.
Ừ thì nỗi đau ơi, ngươi hãy cứ ngủ yên đi nào. Ta sẽ ru ngươi, ta hứa
lời ru ấy sẽ chẳng còn là những lời nỉ non, đường mật đã từng làm mắt
ngươi ướt lệ, cũng sẽ chẳng là những lời cay đắng có thể xé rách trái
tim nhiều thương tổn của ngươi. Ta sẽ chỉ ru ngươi bằng những ấm áp và
dịu dàng nhất có thể.
Hãy cứ bình lặng và an yên như ngươi chưa từng bị tổn thương nhé. Một
ngày nào đó khi ta vô tình đánh thức ngươi bằng những hờn tủi và chếnh
choáng của riêng ta thì xin ngươi vẫn hãy cứ lặng thinh như thế.
P/S: Không ngủ được nên lại điên đây mà, viết ra hết ta lại trở về là ta.