Trong
suốt cuộc đời chúng ta phải chứng kiến rất nhiều cuộc chia xa. Có những
cuộc đưa tiễn bùi ngùi ở bến sông, ga tàu, bến xe nhưng cũng có những
cuộc chia li thầm lặng biền biệt trong lòng. Để rồi không biết bao nhiêu
năm tháng trôi qua chúng ta mới có cơ hội gặp lại nhau. Ở đời thiếu gì
những người bạn chia tay nhau từ buổi ấu thơ, lúc còn giấu trong chiếc
cặp sách tới trường là chiếc khăn quàng đỏ, gói kẹo bột và đống dây nịt
đủ sắc màu. Ấy vậy mà mãi đến khi đầu hai thứ tóc mới ngờ ngợ nhận ra
nhau giữa một thành phố xa lơ xa lắc. Có biết bao người cứ mường tượng
mãi cho một ngày gặp lại, dẫu có là tình bạn, tình yêu, hay là một thứ
tình cảm gì đó chưa rõ nghĩa thì vẫn cứ là may mắn. Bởi trên đời có biết
bao cuộc chia xa mà không một lần gặp lại. Và nếu chúng ta thuộc vào
phần may mắn ấy thì biết nói gì khi gặp lại nhau?
Tôi
có một người em gái con chú ruột, em bằng tuổi tôi. Hồi nhỏ chúng tôi
thường đi hun dế, hái hoa mua cài lên đầu tranh nhau làm công chúa. Có
nhiều buổi trưa nghịch đùa chán chê chúng tôi lăn ra ngủ ngon làng dưới
gốc xoan già. Và bao giờ cũng vậy mỗi khi tỉnh dậy tôi đều thấy em nhìn
tôi, đôi mắt tròn xoe đen láy. Hồi ấy tôi đã nghĩ em sau này nhất định
sẽ là một cô gái xinh đẹp. Thế rồi năm chúng tôi mười hai tuổi thì chú
thím bỏ nhau, thím dẫn em lên miền ngược kiếm kế sinh nhai. Tôi vẫn nhớ
mùa đói ấy kéo dài, lê thê trong mắt tôi hình dáng em lầm lũi chạy theo
mẹ trên con đường quê hun hút. Không hiểu sao ngày từ khi ấy tôi đã linh
cảm được cuộc chia xa này dài lắm, rằng chúng tôi sẽ lạc mất nhau. Tôi
ngồi bên gốc xoan già òa khóc, cứ tự hứa với lòng mình sau này lớn lên
nhất định sẽ kiếm tìm em. Cuộc chia xa ấy lâu hơn tôi tưởng, có lẽ vì
tôi cứ mải mê bận rộn với cuộc sống mà đưa ra cả trăm ngàn lý do ngụy
biện cho sự trì hoãn kiếm tìm. Cho đến tận mười sáu năm sau tôi mới gặp
lại em. Khi gặp lại nhau chúng tôi không nói gì. Chỉ khóc.
Có
biết bao nhiêu thăng trầm sau từng ấy tháng năm kể từ ngày đưa tiễn.
Cuộc đời đâu đơn giản để kể lại với nhau bằng mấy gạch đầu dòng. Tôi
chia tay mối tình đầu cũng đã hai năm, anh rời thành phố bỏ lại tôi, cô
gái đãng trí nên lần nào ra đường cũng lạc. Thành phố chật chội ước mơ
nhưng lại quá rộng dài cho những tháng ngày xa cách. Không chỉ là bão
giông hay những biến cố của cuộc đời mới làm tôi nhớ anh. Mà ngay cả khi
nghe tiếng xe nào dừng ngay cửa cổng, khi cái nồi cơm điện bỗng dưng bị
hỏng, khi cái bóng đèn tít trên cao bị cháy, khi đang đi ngoài đường
trời đổ mưa tầm tã mà chẳng có ai cằn nhằn vì tội đã dặn nhiều lần mà
vẫn quên mang áo mưa theo. Thế nên khi gặp nhau điều đầu tiên mà tôi
muốn hỏi anh là tại sao lại rời xa tôi lâu thế? Nhưng may sao câu hỏi ấy
đã nén lại trong tim. Anh đã trở lại thành phố rồi dẫu cho không phải
vì tôi thì cũng đã là ấm áp. Tôi ngồi nghe anh kể về một cô gái khác mà
khẽ chạnh lòng buồn nhưng chẳng phải tôi cũng có một ngã rẽ khác đấy
thôi. Anh dặn nếu gặp khó khăn gì cứ nói với anh một tiếng, tôi cười bảo
nếu thấy buồn mời anh cứ ghé chơi…
Tôi
có một người bạn gái rất thân, chúng tôi lớn lên bên nhau từ thuở thiếu
thời. Bạn rất giỏi võ nên lúc nào cũng nhận sẽ làm vệ sĩ cho tôi suốt
đời. Ngay từ nhỏ những kẻ chuyên chặn đường bắt nạt chị em tôi đều bị
bạn dọa cho một trận nhớ đời. Lớn hơn một chút bạn bảo vệ tôi trước
những lời trêu ghẹo, bạn đưa vai cho tôi tựa lúc buồn, bạn đạp xe cả
chục cây số lên thị xã để lùng mua cho tôi bằng được bộ sách nâng cao
trong ngày biết tin tôi được chọn đi thi học sinh giỏi cấp huyện. Rồi
những va vấp đầu đời tôi đều có bạn ở bên dù đôi khi những con đường mà
chúng tôi đi đã không cùng chung hướng. Bạn giỏi giang và nhiều hoài bão
hơn tôi. Hai tư tuổi, bạn nhận học bổng đi du học và một cuộc tiễn đưa
nữa đã diễn ra. Nơi mà bạn đến cách xa tôi nửa vòng trái đất, ngay cả
lúc lạc quan nhất tôi cũng nghĩ thật khó để gặp lại nhau. Nhưng bạn đã
trở về thăm tôi. Hôm đón bạn ở sân bay bạn hỏi tôi rằng từ bấy đến giờ
đã tiễn đưa thêm bao nhiêu người nữa?