Cuộc
sống loanh quanh tất bật, giờ nhìn lại mấy tờ lịch nàng chợt giật mình
nhận ra đã là nửa năm. Nửa năm của nàng đổi thay với những bước đi chập
chững, giữ vững niềm tin đang cố tình lạc mất. Tháng Sáu ngấp nghé bước
vào thời gian, tạo thành quy luật hiển nhiên trong cuộc sống - Được mất,
thắng thua, ngọt nhạt, chán tiếc. Khi tình ra đi, nhiều thứ tản mát
và nhạt nhòa theo. Đó là hệ quả không tránh được của sự mất
mát đến tận cùng cảm xúc. Dù có một thoáng xoa dịu thì lòng nàng vẫn
gờn gợn lạnh lẽo âm u. Cho
dù nắng đã nhảy nhót trên những vòm cây, và âu yếm ôm lấy khung cửa nơi
nàng ngồi thì nó cũng chẳng bao giờ ấm áp. Trái tim nàng đã đặt dấu
chấm hết, nên giờ cũng bình lặng vậy thôi.
Ra
trường với tấm bằng cử nhân loại giỏi, nàng vào làm cho một công ty
dược phẩm lớn. Với sự nổ lực và khả năng, nàng đã đạt được những thành
tích đáng kể trong công việc. Và rồi tình yêu đến. Nàng yêu anh với tình
yêu của một người phụ nữ trẻ trung tuổi đời, già dặn trong suy nghĩ. Có
lẽ vì thế anh bỏ nàng ra đi không một lý do. Nàng không níu kéo. Nàng
tìm quên trong vòng quay công việc. Quên dần mọi lời hứa của anh. Chỉ có
cái tôi xinh đẹp nhất của nàng vẫn tồn tại. Da vẫn trắng, má vẫn hồng,
ánh mắt vẫn đen, vầng trán luôn bướng bỉnh.
Lời
hứa của anh đã bay theo gió mây, bỏ lại nơi nàng tàn tích tình yêu đang
mục nát mấy mùa, nên con đường đi đi về về lắm lúc chông chênh. Nàng sợ
sự vấp ngã, hoang mang lần nữa, bước chân luôn hướng về phía trước có
cho nàng bình yên hay chông chênh sỏi đá. Bao nhiêu hương vị cảm xúc
trong cuộc đời nàng đã trải qua. Tình duyên mà, đâu phải muốn là được,
cần là có, thích là nắm giữ, và đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau.
Đôi khi nó chứa đầy ma lực, làm con người ta mê muội.
Ngày
nghỉ cuối tuần lại tới. Nàng quyết định nghỉ ngơi, tự thưởng cho mình
một ngày nhẹ nhàng, lặng lẽ nhìn về nơi xa ngái. Chút tàn tích của tình
yêu, từng có nụ hôn môi ấm. Đó là nụ hôn đầu của nàng. Đó là cái ôm đầu
tiên của nàng. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy tung ra ngoài.
Bóng đêm che phủ đôi mắt nên nàng không nhìn ra đó có phải sự thật hay
không. Nàng chỉ nghe thấy lời anh thì thầm quá nhẹ, như lời gió thổi mà
thôi. Xa mãi rồi phải không anh?
Nàng
sống lặng lẽ và bình thản. Rồi thời gian cũng dần qua. Đôi
lúc trái tim nàng thoáng thổn thức cho tình yêu đầu không viên mãn. Sao
nàng không giống người con gái khác khi tình tan vỡ, khóc ngất một lần
cho sạch cái đã qua và thản nhiên yêu thương một ai đó khác. Nàng
không nhìn cuộc sống bằng ánh mắt u ám, vì sự u ám một ngày
nào đó cũng nhạt nhòa dần. Nàng chỉ đơn giản là yêu thương anh,
là cảm thấy cuộc sống của nàng vì anh mà dịu dàng buồn bã
như mùa Thu. Vì không oán hận, vì không đau đớn, mà tình yêu
không thể phai nhạt. Nàng gác lại quá khứ bởi nó luôn là thứ không bao
giờ có thể thay đổi được. Có lẽ đừng nhắc đến quá khứ, thì lại tiếc
nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm. Mọi nỗi đau giờ đây đều khiến nàng
mỉm cười. Đi gần hết một phần ba cuộc đời, còn nghĩ gì những nỗi đau cho
lòng nặng nề.
Ngày
đó, nàng hay vẽ những nốt nhạc, lời ca hai đứa lên bãi cát mỗi khi ra
biển. Giờ mỗi khi ra biển cũng thế, nàng vẽ đi vẽ lại mãi mà không
vẽ hoàn thành được bản nhạc xưa. Hình bóng hư ảo của bản nhạc vẫn cứ
ngự trị trong những giấc mơ, rồi nàng cũng nhận ra, nàng quen nhìn anh
bằng tim, chỉ là anh luôn trong tim nàng. Dấu nhạc đó chỉ là vết chân
trần mang nụ cười in trên cát, chạy mãi không dừng lại, nó theo con sóng
đi về một nơi rất xa. Nàng đã yêu anh, yêu cái cảm giác nhẹ tênh không
hề ràng buộc ấy. Yêu cái thế giới im lặng mênh mông của nốt nhạc trên
cát biển, không có đường biên giới tìm đến với nhau, không có gì ngăn
cản để vượt qua và hạnh phúc. Thi thoảng nàng và anh trốn khỏi cuộc sống
thực tại mệt mỏi, hỗn loạn, tìm vào thế giới im lặng để nương náu vào
nhau. Thế mà, tình yêu ấy ra đi nhẹ nhàng và ích kỷ. Tình yêu ấy làm tim
nàng hằn lên một vết thật sâu.
Nụ
hôn tan rồi trên môi. Cuộc tình tan thời quá khứ. Lý trí sáng suốt để
quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây
ra cho nhau. Quên và giữ gìn cái tôi còn lại, giữ gìn không có nghĩa là
van xin ở lại. Dừng lại thôi, tình yêu phải có từ hai phía, tình yêu hết
rồi hãy để nó nhẹ nhàng ra đi. Giờ chỉ có nàng-không-anh, không có
những ngày nàng tựa đầu lên vai anh lắng nghe tiếng nhịp tim rất
gần. Không có mái tóc phảng phất mùi bụi đường, không có
những giấc ngủ vùi trong căn phòng thiếu ánh sáng thừa tình
yêu. Đó là một nỗi buồn. Không phải là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt
đi. Một mối tình đã rời xa nàng như thế. Một nửa nhớ mãi một nửa. Một
nữa xa rồi một nữa ơi!