Số
không đóng vai trò như một phần không thể thiếu trong cách người ta hay
đánh giá những giá trị tương đương. Một người đang ở đỉnh cao của sự
nghiệp có thể rơi vào bế tắt và vô vọng khi xung quanh chỉ là những số
không. Những số không cũng có thể là niềm sung sướng của ai đó mới khi
vừa nhận được tháng lương đầu tiên. Những số không tròn vạnh trên tờ hóa
đơn biến thành nỗi lo nhăn nheo trên gương mặt mẹ. Tiếng thở dài của cô
chủ nhiệm khi nhìn điểm thi chuyển cấp của học trò mình xuất hiện con
số không.
Tôi
nhớ tiếng "không" và những lời chê bai xua đuổi khi gia đình tôi chưa
có gì cả. Tôi nhớ cái nắng Hè cuối năm học nào đó càng gay gắt hơn khi
tôi nhận được con điểm không ở cái môn mà tôi tự tin nhất. Tùy vào chỗ
đứng mà số không luôn có giá trị khác nhau.
Trong
những người con trai mà tôi từng biết có một người rất đặc biệt. Anh
thêm số không vào nick name của mình. Hai năm trước tôi từng thắc mắc về
cái từ “zero” ấy, tôi không hiểu anh muốn nói gì sau cái tên kỳ lạ kia.
Phải chăng là cuộc sống anh chỉ đơn giản hai từ trống rỗng. Hay anh
muốn trả lùi quá khứ của bản thân tất cả về con số không.
Hai
năm sau tôi thấy anh trên một bài báo. Cái tên lạ lùng ngày xưa được
thế chỗ bằng tên đầy đủ kèm theo một mớ chiến tích không nhỏ nhưng rất
đáng nể của chàng trai bỏ ngang việc học Luật để đi theo con đường riêng
của mình. Số không để anh tự nhắc nhở những gì đã làm được vẫn chưa là
gì, phải cố gắng nhiều hơn. Số không có nghĩa là sự tự vươn lên từ hai
bàn tay trắng. Số không là vạch xuất phát thấp nhất để dẫn đến điểm cao
nhất của thành công dù hiện tại bản thân tưởng chừng như vô vọng.
Tôi
nhớ một người thầy nào đó đã nói với tôi năm cuối cấp hai. Thầy bảo
rằng tôi không là đứa học trò tài năng nhất của thầy nhưng là đứa xoay
xở giỏi nhất trong các đứa thầy từng dạy. Chỉ có một điều thầy lo lắng
nhất ở tôi là tôi chưa biết đặc điểm chạy của mình ở nơi nào để hiệu quả
cao nhất. Lời thầy nói khiến tôi trăn trở mãi suốt thời gian đầu những
năm học cấp ba. Có phải tôi nên dừng lại để xem mình đang đứng ở đâu
không.
Gần
mười sáu tuổi, tôi chưa làm được cái gì ra hồn. Không phải tôi đặt tiêu
chuẩn quá cao cho bản thân, tôi biết tôi là người hiểu tôi nhất. Thời
gian trôi đi, tôi mắc kẹt giữa được và mất. Cuộc sống nhiều lúc như một
vở kịch diễn đi diễn lại. Đã từng có lúc biết bản thân rất sai nhưng vẫn
cố chối cãi. Đã từng có lúc muốn nói rất nhiều cho ai đó hiểu nhưng lại
thôi.
Người
ngoài cho tôi là đứa khó đoán, cả gia đình tôi cũng không hiểu tôi đang
muốn gì. Có thể nhìn bề ngoài tôi là một đứa trẻ con nhưng biết đâu sau
lưng tôi là những nỗi đau không hề non trẻ. Người ta hay nói tôi mang
trên đôi mắt tuyến lệ bị tắt nghẽn nhưng ai có thể thấy và lau nước mắt
cho tôi. Có thể tôi là đứa được bạn bè đánh giá là đứa vô tư và có nụ
cười tươi nhất nhưng ai biết tôi đang chênh vênh vì không có một điểm
tựa vững chắc. Có lẽ nhìn tôi rất hồn nhiên nhưng biết đâu tôi biết rõ
chuyện gì đang xảy ra với chính mình và những người xung quanh tôi.
Tôi
chọn cho mình cách sống. Tôi sống rất nội tâm nhưng vẫn vui một cách tự
nhiên và đúng lúc. Tôi không muốn bản thân đa sầu đa cảm để rồi tự gặm
nhấm những góc khuất thật sâu. Tôi sống rất vội nhưng vẫn có thể chờ đợi
rất lâu nếu biết chờ cũng là một cách tích luỹ. Tôi không thể hiểu hết
những gì bạn bè hay người thân nói nhưng vẫn muốn là đứa được lắng nghe
đầu tiên. Tôi sống vì tiền bởi vì khi nghĩ đến nó tôi lại có động lực để
phấn đấu. Tôi không đủ dũng cảm để làm những gì thiêng liêng nhưng vẫn
vui vì mình góp một phần nhỏ nào đó vào bảo vệ sự bình yên của Tổ Quốc.
Tôi
biết, tôi còn những kẽ hở trong tâm hồn nhưng tôi không muốn lấp đầy vì
nhờ chúng tôi biết mình chưa là ai, mình còn bé nhỏ và còn có một ai đó
như mình trên đời. Để tôi hiểu và cảm thông nhiều hơn cho những người
khác. Tôi luôn coi trọng những mối quan hệ dù cho nó ngắn hay dài. Vì
tôi biết rằng dù sao đi nữa thì tình cảm trao đi là mãi mãi. Tôi biết
vẫn có những bờ vai dù không trọn vẹn dành hết cho tôi nhưng vẫn thương
tôi lắm và luôn bên tôi khi tôi cần san sẻ. Tôi biết có những cánh tay
có thể nắm lấy tay những chàng trai khác nhưng vẫn muốn dành một khoảng
đủ lớn để kéo tôi dậy khi tôi vấp ngã. Tôi biết con đường phía trước còn
xa lắm nhưng tôi tin có những động lực để tôi vượt qua. Tôi sẽ làm tất
cả vì tôi và vì một ai đó dù chỉ còn một người tin tôi có thể làm được
thôi.
Lớn
rồi, tôi hiểu tình người đâu phải lấy thước dây mà đo được. Có những
tình bạn theo tôi suốt, có ai đó ra đi, có người nào đó tôi chưa hề gặp
mặt nhưng vẫn tặng cho tôi những bước ngoặc khó phai. Lâu rồi tôi chưa
viết. Lâu rồi chưa nói chuyện với ai quá lâu. Lâu rồi chưa có ai ngồi
gần cho tôi kể. Lâu rồi và đã quen với cô đơn. Khi bé có thế này đâu.
Hồi
bé, tôi nghe ai đó nói trái tim con người rất yếu đuối và luôn khao
khát được ai đó chạm vào. Hồi ấy từng nghĩ trái tim mình phải thật mạnh
mẽ và can trường để xoa dịu hết những trái tim ấy. Nghe buồn cười quá.
Càng lớn càng bất an, đôi cánh mơ ước dường như bị gãy lìa. Không thể
thu hồi những lời tự nhủ năm xưa, tôi tự thề với lòng mình rằng dù cuộc
đời có nắng hay là mưa thì tôi cũng không có quyền đổ thừa cho số phận.
Tại sao có những người họ kém may mắn hơn mình nhưng họ vẫn sống tốt đó
thôi. Tôi đã là gì chưa, chỉ là một đứa mỏng manh dễ vỡ hay hại gia đình
lại dám có những suy nghĩ như thế sao.
Tôi không biết kết thúc như thế nào nhưng tôi đã biết mình cần bắt đầu lại từ đâu. Nhớ có một câu hát mà tôi nghe lâu rồi:
“Nhiều năm sau cậu quay về bên tớ
Nỗi lo lắng tràn ngập trong đôi mắt mệt mỏi của cậu
Nhìn tớ đi rồi hãy nói cho tớ biết
Cậu có còn tin vào những câu chuyện cổ tích nữa không?”