Hình internet
Em
hẹn tháng Sáu sẽ về thăm lại nơi ngày xưa yêu dấu. Em sẽ đi trên con
đường kỷ niệm của một thuở nào. Ở nơi ấy đã có thời tôi và em chung lối
trong những chiều có nắng, có gió và có thật nhiều giây phút đắm say.
Ngày
xưa ấy chưa hẳn là đã xa nhưng có lẽ chừng ấy thời gian cũng đủ để cho
bụi phủ mờ lên những gì còn sót lại của một thời dĩ vãng. Khung trời xưa
còn đó nhưng cảnh vật nơi con phố thân quen đã thay đổi rất nhiều.
Những ngôi nhà cao tầng hiện đại mọc lên như nấm, thế chỗ cho những mái
ngói cổ rêu phong. Đường phố chật cứng như nêm, ô tô xe máy đi lại như
mắc cửi chẳng còn thấy đâu phút giây thanh vắng, tôi và em đèo nhau bằng
xe đạp đi dạo thong dong mỗi chiều. Hà Nội đã đổi thay, xã hội đã đổi
thay và con người cũng vì vậy mà đổi thay khác với những gì xưa cũ.
Lần
này em về chắc hẳn sẽ buồn nhiều hơn vui vì chẳng thể nào tìm lại được
hình ảnh thân quen của nơi từng gắn bó. Em sẽ không còn được đi trên
những chuyến tàu điện leng keng sớm khuya vì điều đó giờ chỉ còn đọng
lại thật nhạt nhòa trong ký ức của mỗi người Hà Nội. Em sẽ không còn
thấy ánh mắt bối rối của những đôi trai gái khi ngồi bên nhau nơi ghế đá
Bờ Hồ vì điều đó chỉ tồn tại ở một thời xa vắng. Người Hà Nội bây giờ
cũng dạn dĩ lắm. Họ cũng có thể ăn mặc hở hang, khoe da khoe thịt. Họ
cũng có thể phóng nhanh vượt ẩu, cười hô hố trên đường phố hoặc nói lời
tục tĩu thô thiển. Tất nhiên không thể vơ đũa cả nắm vì còn rất nhiều
người vẫn giữ được nét riêng có của đất Tràng An. Đi trên đường, em vẫn
có thể gặp được những con người lịch sự với nụ cười thân thiện và sẵn
lòng giúp đỡ người khác khi cần. Ở đâu đó trong thành phố vẫn còn có
nhiều người đang gìn giữ bảo tồn những giá trị văn hóa của cha ông để
lại. Em có thể tìm đến những người như thế để ngược thời gian quay về
với ngày xưa thông qua các món ẩm thực theo công thức cổ truyền, qua
phong cách tranh Hàng Trống và cả những chiếc áo dài, áo tứ thân may
theo lối cổ. Những người nghệ nhân dân gian thật đáng trân trọng, không
biết sau này con cháu họ liệu còn giữ được như họ bây giờ? Ôi! Những giá
trị văn hóa ấy nếu để mất thì thật đáng tiếc lắm lắm…
Hà
Nội vẫn còn rất nhiều điều chưa mất đó là những con đường ướp thơm nồng
hoa Sữa và các dãy phố có hàng cây Sấu già cổ thụ. Những cây Sấu chẳng
biết được trồng từ khi nào nhưng sức sống vẫn thật là mạnh mẽ. Mỗi năm
vào khoảng tháng Sáu, tháng Bảy người đi đường lại phải phát thèm khi
nhìn thấy những chùm quả chín trĩu cành. Tôi còn nhớ có lần em hỏi “có
cách nào để có Sấu quả ăn quanh năm không?” Có đấy em à, đến mùa Sấu
người ta mua vài cân quả già mang về cạo vỏ cho vào hộp rồi để vào ngăn
đá, vậy là có thể ăn quanh năm đấy. Em nói rằng nếu có dịp em cũng sẽ
làm như thế để luôn được cảm nhận hương vị thân quen. Em về đợt này là
đúng mùa rồi đấy, Sấu đã vào độ thu hoạch quả tươi. Em tha hồ thưởng
thức và làm những gì mong muốn.
Tháng
Sáu về mùa Hè cũng theo về, thành phố sẽ trở nên lộng lẫy hơn với màu
hoa Phượng và hoa Bằng Lăng. Em sẽ thấy ngỡ ngàng và thích thú những con
đường nhuộm hai màu tím đỏ. Tuy nhiên tôi lại thấy tiếc khi em không có
cơ hội đắm mình vào mùi hương Sữa vì phải đến mùa Thu cây mới trổ hoa.
Nhưng có lẽ cũng chẳng sao vì em vẫn có thể đi dạo trên những con đường
có trồng loài cây ấy để thả hồn vào câu hát “Hoa Sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào…”.
Giai điệu mượt mà của bài hát sẽ đưa em trở về với ký ức ngày xưa, về
với những tháng ngày kỷ niệm mà bấy lâu nay em vẫn gói ghém cất vào một
ngăn nhỏ trong tim. Em cũng có thể đến với Hồ Gươm để ngắm nhìn hàng cây
Liễu đứng xõa tóc nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước. Em sẽ thấy
tiếng lòng mình thổn thức khi nhớ lại khoảnh khắc đứng tạo dáng bên hồ
cho ông thợ chụp ảnh hôm nào. Em hãy thưởng thức một cây kem Tràng Tiền
để tìm lại vị ngọt ngào mát lạnh, đó là thứ em đã từng rất thích mỗi khi
trời đất vào Hè.
Em
đừng quên đi thăm lại nơi con đường Cổ Ngư đấy nhé. Em sẽ thấy có những
điều rất đỗi thân quen. Khi bóng chiều đổ xuống, màn sương giăng trắng
mịt mờ, mặt hồ Tây sẽ hiện ra lung linh huyền ảo. Ở một góc nào đó có
thể em nhận ra bóng dáng quen thuộc của một ai đó đang ngồi trầm tư nhìn
về nơi xa xăm. Em không cần gặp đâu vì tôi biết khi ấy đi bên em là một
người khác. Em nép đầu vào vai người ấy, tay dắt theo hai đứa bé đẹp
như thiên thần. Em sẽ mỉm cười hạnh phúc làm cho đất trời cũng phải thầm
ghen. Còn rất nhiều điều khác nữa mà tôi không thể kể hết, thôi thì em
cứ về và tự tìm hiểu nhé. Em sẽ thấy vẫn còn đó những giá trị vô hình
trải qua bao năm tháng vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Tháng Sáu về và tôi vẫn đợi dẫu biết rằng tháng Sáu không còn của mùa xưa…