Ngày tháng chếnh choáng hương say, vị đắng thời gian ghé qua đậu lại trên bờ môi ta.
Người là thế và ta cũng thế, đa đoan kiếp người. Ta như mảnh rêu úa tàn
cố vịn lấy cội đá tàn phai. Người hờ hững. Đá ngu ngơ. Còn ta cứ mãi
dại khờ.
Nỗi buồn trào ngược, từ đáy lòng dâng lên bờ mắt. Giọt nước rưng rưng,
chực chờ mi mắt rồi lại không nỡ buông rơi, chìm sâu vào tận cùng suy
nghĩ. Tế bào rung lên những tiếng nấc bi thương. Nhưng thôi, ta à…
Tháng năm cũng phụ tình khi người dối gian. Hơi cay ậm ực lồng ngực,
muốn vỡ trào tiếng gào thét đớn đau. Nhưng rồi lặng lặng câm…
Ảnh: internet
Đôi bàn tay ta chai sạn với người. Những vuốt ve vô cảm trôi vào tiềm thức hư không. Vụn vỡ. Hụt hẫng. Ta tự tình với đêm dài.
Trên ô cửa, ta đưa tay hái lấy vầng nguyệt cũ. Lạnh tanh! Lạnh đến thấu
cả da, xuyên đến thịt và đâm vào xương chi chít gai đau. Ta xiết tay,
ôm nguyệt vào lòng se khít, co ro…
Gió bất chợt rì rào trong bóng tối. Lạnh lẽo bao lấy đêm trường. Ta vùi
mình trong góc tối, vồ lấy màn đêm cấu xé điên cuồng. Rồi tỉnh ra, lại
ngẩn ngơ trần mình trơ trọi như một kẻ điên.
Ta căm hận giả dối như muốn giết chết nó đi rồi chôn sâu vào đáy địa
ngục. Nhưng cuộc đời lại cong cớn đau thương, treo giả dối lủng lẳng
trên phận người. Đến cuối cùng, đành tự trách mình bạc trắng nỗi đau.
Khóc. Nước mắt rồi cũng cạn mòn, tàn phai. Giọt lệ chẳng nên hình hài.
Chỉ có nỗi buồn, tổn thương vẫn hiển hiện, choáng ngợp tâm hồn, để lại
một vết xăm vô hình vĩnh viễn.
Hơi thở buông dài. Trĩu nặng xót xa. Ta lại tự thương mình. Ích kỉ bản
thân không kìm hãm cả lí trí con người. Ta cứ nửa tỉnh nửa mê với cuộc
đời, trượt dốc với nỗi quạnh hiu mang tên người..
Đa mang chút vị tàn phai để hồn mãi lạc lõng bơ vơ, thỏ thẻ tự tình với đêm dài…
P/s: Đêm có vỗ về không?