Tháng Bảy mùa Thu lá rụng vàng.
Ấy mùa nhân loại đón Vu Lan.
Bâng khuâng nhớ đên công sanh dưỡng
Thổn thức tâm con ngấn lệ tràn.
Mỗi năm khi những làn gió Thu se lạnh thổi về, lá vàng lác đác rơi theo
từng hạt mưa bay báo hiệu một mùa Vu Lan nữa lại về trên quê hương ta.
Là người con Phật cũng chạnh lòng nhớ về công ơn sanh thành dưỡng dục
của cha, của mẹ. Khi tiếng chuông chùa ngân nga trầm bổng vang lên như
rót nhẹ vào lòng nỗi niềm thổn thức thiết tha báo hiếu trọng ân trong
ngày lễ Vu Lan.
Tiết Vu lan bâng khuâng nhớ cha công dưỡng dục
Mùa báo hiếu bùi ngùi thương mẹ đất cù lao.
Ai trong mỗi chúng ta sinh ra trên cõi đời này đều có cha và mẹ,điều đó
thật may mắn biết bao. Chúng ta được bao bọc che chở từ làn hơi ấm của
cha, được dưỡng nuôi từ dòng sữa ngọt lành của mẹ. Cha tiếp thêm cho ta
niềm tin để dẫn dắt ta từng bước vào đời. Mẹ cho ta tình yêu nhìn ra từ
đôi mắt để ta biết trải lòng nhân ái mến thương.
Nếu như có người nào đó hỏi ta rằng, nếu có một điều ước ta sẽ ước gì?
Phải chăng ta sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: cầu cho cha mẹ luôn
được khỏe mạnh và bình yên? Nhưng trớ trêu thay trong cuộc đời này vẫn
còn đó bao người mãi mãi không còn cơ hội để nói lên lời nguyện ước ấy.
Cuộc đời đã ban tặng cho ta một món quà vô giá đó chính là tấm lòng của
mẹ. Sự hiện diện của ta và mẹ trong cuộc sống này là sự hiện diện nhiệm
màu nhất. Mẹ! Tiếng gọi khi ta còn bập bẹ mà có lẽ đi đến hết đời ta
cũng chưa hiểu hết chiều sâu. Mẹ đã mong chờ từng tháng, từng ngày, từng
phút, từng giây khi ta còn nằm trong thai nghén để rồi hạnh phúc vỡ òa
thành nước mắt khi thấy ta lành lặn chào đời. Mẹ âm thầm cám ơn thân
hình nhỏ bé như thiên thần đã đến bên mẹ, trở thành gia tài của mẹ. Từng
ngày dần qua, khi ta còn bé đến lúc lớn khôn ta ngỗ nghịch cách mấy mẹ
cũng chiều, ta xấu xí cách mấy mẹ cũng thương. Có những hôm mưa dầm bão
tố mẹ đứng ngồi không yên vì lo ta không ngon giấc. Có những hôm trái
gió trở trời mẹ bần thần trong dạ vì lo cho sức khỏe cùa ta.
Con ho lòng mẹ tan tành
Con khóc lòng mẹ như bình nước sôi.
Từng miếng ăn, từng giấc ngủ, từng cây bút, từng cuốn vở, thậm chí là
từng đôi dép, từng nụ cười của chúng ta đều gắn liền với tâm tư của mẹ.
Mẹ cho con tất cả, hết quãng đời tuổi xanh, cả thương yêu dịu ngọt rộng
hơn biển trời. Biển Thái Bình bao la, nước sông Hằng cuồn cuộn nhưng
không sao có thể so sánh với tấm lòng của mẹ. Một vòng xoay trời đất
vuông tròn, nay con lớn sân khấu cuộc đời thay vai diễn, mẹ lùi vào làm
chiếc bóng già nua giữa lãng quên dòng đời con bươn trải. Danh lợi, lợi
danh, cuốn ta đi trong bản nhạc xô bồ vội vã. Ta quên đi bóng dáng mẹ
già tựa cửa chờ con. Ta quên đi ân nghĩa sinh thành. Ta quên đi… để rồi
đến một ngày kia ta mỏi gối chùn chân vấp ngã, chưa kịp ngoái đầu nhìn
lại đã thấy bên mình bàn tay nhăn lấm tấm đồi mồi vì gió bão thời gian
của mẹ. Mẹ là nơi ta trở về, là quê hương yêu dấu, là mặt trời chiếu
sáng đời ta, mẹ là chỉ một và chỉ một mà thôi.
Ảnh minh họa
Con đi đâu, con về đâu
Cuộc đời của mẹ là câu trả lời
Cho con nỗi nhớ không rời
Cho con ấm cả chân trời nắng lên
Ngày về tóc mẹ bạc thêm
Mong con chân cứng đá mềm phương xa
Đôi khi nhìn ráng chiều tà
Chừng như thấp thoáng quê nhà nhớ thương
Nhớ thương xin được hát thầm
Lời ru của mẹ ngàn năm mãi còn
Tấm lòng mẹ xưa ta hờ hững vô tâm. Chỉ đến khi ta nặng nề lê từng bước
chân dưới vành khăn trắng tiễn đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng, ta mới
giật mình nhận ra mình không còn gì nữa. Ta mất mẹ là mất cả cuộc đời,
là mất đi tất cả. ”Như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười”. Lúc ấy, ta chỉ còn có thể nhớ về mẹ, yêu thương mẹ trong những giấc mơ mà thôi.
Mẹ là người luôn lau đi những giọt nước mắt cho con.
Nhưng chỉ một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ đã không còn.
Hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng.
Ngày xưa ta gọi mẹ trăm lần: mẹ ơi dép con đứt, mẹ ơi bụng con đau, mẹ
ơi áo con rách… ta không biết quý trọng hai chữ mẹ ơi để một ngày ta
ngậm ngùi xót xa cài lên ngực áo mình đóa hoa hồng trinh trắng thì… Mẹ
ơi! Con thương mẹ nhiều lắm cũng chỉ là câu nói khát khao muộn màng.
Ngôn ngữ trần gian như túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng mẹ yêu
Với tay con níu thời gian
Thời gian lặng lẽ trôi vào hư vô
Một lạy này con tạ lỗi ngày xưa con bất hiếu
Đã từng làm mẹ khóc như mưa
Trăm ngàn lạy cũng không vừa ơn mẹ.
Mẹ hiền từ ôm ấp đời con dành cho con những gì thương yêu nhất. Còn cha
- người luôn ít nói và nghiêm nghị nhưng đằng sau trụ cột vững vàng ấy
là cả một tình thương bao la khôn xiết.
Cha từng ngày từng tháng nuôi dạy ta nên người. Nỗi vất vả cực nhọc oằn
lên vai cha tưởng chừng muốn ngã quỵ. Hình bóng người cha già chẳng
ngại gió sương mò mẫm nơi quãng vắng mãi ám ảnh trong những giấc mơ. Dù
chỉ còn lại tấm thân gầy cha vẫn đưa ra che chở đời ta.
Thấp thỏm hàng giờ chờ con trước phòng thi, con vắt óc bên trong, cha
vắt giọt tim ngoài lộ. Buồn vui theo con từng bước thành công. Khi con ê
a những tiếng vỡ lòng cha mỏi miệng đọc theo cho con mau nhớ. Không đủ
tiền cho con mua vở, nước mắt đàn ông đã chảy giữa chợ đông. Ngày bé thơ
con thích bắt ốc giữa đồng, giờ nghỉ hiếm hoi cha theo con cắm rổ không
nản lòng làm người bạn của tuổi thơ con. Cha yêu thương con là thế,
kiên nhẫn bên con là thế vậy mà cha chỉ mong rằng ”Ngày cha già chân yếu
tay run, nhớ nhớ quên quên ngày tháng lẫn vào nhau, cha xin con đừng
bực mình, đừng làm cháy lòng cha bởi ánh mắt nhìn cau có vắng xa với một
món nợ đời mà con phải gánh“
Cha dành hết mọi đắng cay
Cho con vị ngọt những ngày ấu thơ
Cha dành đỉnh núi mây mờ
Cho con đường rộng bây giờ con đi
Thưa cha! Chúng con hiểu rằng trong mỗi bước chúng con đi cha lúc nào
cũng âm thầm dõi theo bên cạnh để chỉ dẫn và dìu dắt cho con khỏi lạc
lối sai đường
Có cha, ta luôn đón được sự vững mạnh, bao dung, chở che và nâng đỡ.
Còn mẹ, ta thấy mình như được lớn lên dần thêm trong tình yêu cuộc sống,
tấm lòng từ ái, biết yêu thương để đồng điệu với cuộc đời. Cha tiếp sức
cho ta lý trí và niềm tin. Mẹ cho ta cảm tình nồng ấm.
Mẹ bước chậm nhưng dừng như không chắc.
Dấu chân xiêng chao động ngõ vô thường.
Con thấp thọm níu hoàng hôn thật chặt
Sợ khói chiều giăng mỏng lối mù sương
Kính lạy mẹ, kính lạy cha! Tình thương của người dành cho con muôn đời
vẫn thế, vẫn ngút ngàn vút cao như núi Thái, vẫn mênh mông như biển Thái
Bình. Hôm nay về đây xin cho con được quỳ bên chân cha mẹ, đôi chân
suốt một đời đã lặn lội vì con xuôi ngược. Xin cho con được bới mái tóc
mẹ yêu, những sợi tóc pha sương đã trải dài theo tháng năm thương nhớ.
Xin cho con được một lần hôn lên đôi tay của cha, đôi tay đã vì con chai
sần theo nắng gió.
Nếu còn mẹ còn cha, bạn hãy biết rằng bạn còn cả một bầu trời hạnh
phúc, bạn hãy vui lên và hãy chọn cho mình đóa hoa hồng đỏ thắm. Màu đỏ
như biểu hiện của tình yêu, nhắc nhở ta phải nhớ về nguồn về cội bởi nó
như dòng máu trong tim mà cha mẹ đã chắt giọt cho ta. Từ nay mãi đến về
sau xin bạn hãy gìn giữ đóa hồng đừng để nhạt phai như gìn giữ chính
tình yêu thương của cha mẹ bạn. Còn nếu bạn bất hạnh vì đã mất cha mẹ
rồi thì xin bạn hãy lặng lẽ cài lên ngực áo mình đóa hoa buồn trinh
trắng và hướng nguyện về người bằng những gì tốt đẹp nhất
Tiếng kinh báo hiếu vọng về
Khiến cho nỗi nhớ bộn bề trào dâng
Vu lan lòng dạ lâng lâng
Gửi về cho mẹ kính dâng nỗi niềm
Tiếng chuông theo nhịp triền miên
Trách mình sao mãi ưu phiền thời gian
Trải lòng con với miên man
Trải lòng con với lênh loang đất trời
Khát khao muốn nói một lời
Con yêu mẹ lắm một đời vì con
Từ ngày gót đỏ như son
Đến nay tóc bạc vẫn còn y nguyên
Tháng bảy là tháng nên duyên
Lòng con nhớ mẹ một ngay đã xa
Vu Lan chỉ một loài hoa
Cài lên ngực áo xót xa nhớ về.